Bạch Đạo Sư

Chương 492: Tin Đồn Lan Truyền.



A Tú đang mua táo và mua nguyên một sọt lớn, vấn đề còn lại là di chuyển thế nào? A Tú nhìn người chủ bán táo mà bảo.

- " ta mua số lượng lớn như vậy, ông chủ không biết có kiêm luôn dịch vụ chuyên chở giúp ta không ?"

Ông chủ bán táo tươi cười , lâu lâu mới có người mua số lượng lớn như vậy nên rất vui, liền gật đầu lập tức.

- " có chứ, có chứ . Phu nhân xin hãy đợi ta một chút."

Ông ta lập tức chạy ra một góc ở chợ, nơi có những người lao động tự do đang đứng đó . Ông ấy mặc cả với lao động tự do kia, thuê người lao động ấy khiêng sọt táo về lại ngôi làng của A Tú . Sau khi thỏa thuận xong, ông ta dẫn người phu khiêng vác ấy lại gần mà nói với A Tú.

- " thưa phu nhân , có người đây rồi . Người này sẽ khiêng sọt táo về tận nhà cho phu nhân, xin phu nhân cứ yên tâm."

A Tú gật đầu, liền lấy một nén vàng đưa ra trước . Ông chủ thấy vậy thì nhanh chóng thối tiền thừa lại cho A Tú. Giao dịch hoàn thành , A Tú dắt con gái mình trở về làng, và người Phu khiêng kia khiêng sọt táo đi theo sau . Bóng dáng bọn họ rời khỏi trấn Nông Sơn đi mất, để lại trong trấn những tin đồn vô cùng sốt dẻo. Những tin đồn được truyền ra từ người bán trái cây, và cả bà bán vải nữa. Chuyện về Nguyệt Hằng được mẹ dẫn tới đi mua sắm, và chuyện nàng sắp cưới chồng cứ thế truyền ai từ người này đến người kia. Chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi , tin đồn đã được lan truyền đến các ngóc ngách của trấn Nông Sơn, đến tai những người có liên quan luôn theo dõi tin tức của nàng. Tin tức Nguyễn Hằng sắp cưới chồng ấy đến tai của tên hộ vệ, hắn nghe được tin tức thì ồ lên ngạc nhiên mà lẩm bẩm.

- " Cái gì cơ? Sắp cưới chồng à? Hôm qua không thấy con đ* ấy vào trấn làm việc, hóa ra là đã có một thằng nào đấy hốt mất rồi ư ? Ta tự hỏi không biết thằng ngu dốt nào mà đi cưới một con đĩ về làm vợ như vậy nhỉ ? Hay là hắn thấy con đĩ đấy đẹp mà không hề biết rằng nha đầu đó làm đĩ trong cái trấn này , nên mới nhắm mắt cưới bừa chăng?"

Sự tò mò và khinh bỉ của hắn hiện rõ trên nét mặt, hắn thật sự rất hiếu kỳ về người đàn ông bí ẩn sắp làm chồng của Nguyệt Hằng, luôn tự hỏi tên đàn ông ấy là ai.

Khi và tin tức Nguyệt Hằng sắp cưới chồng đến tai trưởng quân y Khánh Hậu, ông ta ồ lên ngạc nhiên, lúc này cũng rất là tò mò mà tự hỏi.

- "nha đầu ấy sắp cưới chồng ư? Vậy người đàn ông sắp làm chồng của nàng ta là ai nhỉ ? Liệu có phải là một người giống như trong tin đồn không?"



Trong một chút suy tư gì đó , Khánh Hậu thở dài lắc đầu, ánh mắt xa xăm.

- "Cái gì mà đẹp trai, giàu có, cao nhân chứ ? Làm gì có chuyện ấy được . Ta chỉ mong một người đàn ông bình thường đến với nha đầu ấy, yêu thương và chăm sóc nha đầu ấy suốt đời là được rồi. Nếu thực sự là một chàng trai trẻ đẹp và giàu có, thì thiếu gì trinh nữ để cho hắn cưới? Đâu nhất thiết phải mê đắm một người phụ nữ đã nhuốm quá nhiều bùn đen như vậy? Thôi thì ra sao cũng được, ta cũng mong chúc cho nha đầu ấy có cuộc sống êm đẹp và hạnh phúc , như vậy ta cũng bớt được phần nào đó tiếc nuối trong lòng."

Tin tức ấy cũng đến tai trưởng trấn Nông Văn Rau , ông ta thoáng trầm ngâm suy nghĩ. "Đẹp trai, giàu có, và là một cao nhân ư ? Theo ta nhớ không lầm thì trong cái trấn này chẳng có ai đạt tới cái cảnh giới ấy . Không lẽ là một người nào đó từ ngoài trấn vào đây?" . Nông Văn Rau cai quản trấn Nông Sơn , ngoài việc đối chọi với bọn cướp Lương Sơn Đồng còn luôn phải đề phòng đến sự nhòm ngó của giặc phương Bắc. Bọn chúng lúc nào cũng muốn vươn bàn tay sắt thao túng cái trấn nhỏ bé này, cho nên bất cứ sự xuất hiện nào đó lạ mặt mà đáng ngờ ông ta đều cảm thấy rất ưu tư. Nông Văn rau đứng trong tư gia của mình, hướng ánh mắt về Phương Bắc, vuốt râu trầm ngâm suy nghĩ. "Nếu thực sự có kẻ lạ mặt xuất hiện ở đây, ta nhất định phải điều tra xem hắn là ai . Có khả năng hắn là một tên do thám từ phương Bắc tới, lấy đại một đứa con gái rách nát nào đó làm vợ để có một danh phận rõ ràng, từ đó thuận lợi cho việc do thám. Để đảm bảo an toàn, ta không thể không đề phòng được" . Mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một toan tính riêng, mỗi người một tâm trạng , nhưng đều có chung một sự hiếu kỳ to lớn đối với sự xuất hiện của nhân vật bí ẩn kia.

Lại quay lại nói chuyện của A Tú và Nguyệt Hằng , khi mà hai người đã về tới làng của mình, đám trẻ thấy họ trở về thì ùa ra chào đón.

- " A... A Tú cô cô và tỷ tỷ đã trở về rồi... có mua bánh kẹo cho chúng con không..?"

Trẻ con mà, đứa nào không mong chờ có quà chứ? A Tú nhìn đám trẻ ùa ra ấy thì trong lòng vui vẻ, nhớ lại thuở xưa mình đi chợ vẫn hay mua bánh kẹo cho Nguyệt Hằng, liền mỉm một nụ cười hạnh phúc.

- " có chứ, ta mua về cho mấy đứa rất nhiều táo để mấy đứa ăn đây"

Đoạn quay lại chỉ vào người đang khiêng vác phía sau. Người vác thuê ấy theo chỉ dẫn của A Tú đặt sọt táo xuống chỗ cần để , bọn trẻ nhìn thấy sọt táo nhiều quá thì reo lên sung sướng.

- " ôi ... vui quá... có táo ăn rồi . Táo ngon quá... ngon quá..."

Khuôn mặt phấn khởi rạng rỡ của đám trẻ khi nhìn thấy quà được A Tú mang về, bọn trẻ vui mừng sung sướng. A Tú lúc này hướng bọn trẻ mà nói .

- "được rồi , hãy từ từ để ta làm chút việc đã."



Đoạn quay sang người phu vác, rút ra một nén bạc đưa cho người phu mà nói.

- ' số tiền này thưởng cho ông , ông cứ cầm lấy mà uống nước."

Người phu nhìn một nén bạc đưa ra thì ngạc nhiên vô cùng, không ngờ người phụ nữ này có thể hào phóng đến vậy. Một ngày làm công của ông ta cũng chỉ được ba đến bốn đồng, vậy mà lần này được thưởng hẳn một nén bạc, ông ta sung sướng cúi đầu nói.

- " đa tạ phu nhân ban thưởng, chúc phu nhân những điều tốt đẹp nhất"

Người phu ấy tay run run đón lấy nén bạc, trong lòng sung sướng nghĩ sẽ mua chút quà cho những đứa con ở nhà. A Tú mỉm cười gật đầu, cũng hiểu tâm trạng của một người cha, phẩy tay nói.

- " không có gì, ông trở về đi"

Người Phu khiêng ấy cáo từ rời đi. A Tú nhìn theo bóng người phu ấy đi khuất, cảm thấy vui trong lòng, mà trong niềm vui ấy cũng có lẫn chút gì đó buồn man mác . Bình thường thì A Tú sẽ không bao giờ cho nhiều tiền như vậy , thông thường có thể cũng chỉ là vài Hào mà thôi, làm gì cho tới một nén bạc. Chỉ là A Tú biết rằng thời gian mình ở trên cõi nhân gian này không còn nhiều, vậy nên muốn vung tay cao một chút , cho người ta nhiều một chút , để cảm thấy vui hơn một chút , thế thôi.

Nguyệt Hằng đương nhiên thấy hành động này của mẹ mình rất khác lạ, hoàn toàn không giống bình thường, nhưng nàng im lặng không nói. A Tú lại quay sang lựa trong sọt táo ra những trái táo đẹp nhất, ngon nhất , để một bên dành cho ngày viếng mộ của mình, rồi bắt đầu lấy táo ra chia cho từng đứa nhỏ mà nói.

- " được rồi , mấy đứa trẻ lại đây, cô cô phát quà cho nào."

Bọn trẻ ồ lên sung sướng , mỗi đứa được phát một quả táo thay nhau cắn ngon lành. A Tú nhìn trẻ thơ ăn táo ngon lành, khung cảnh đó khiến cho người phụ nữ ấy cảm thấy trong lòng rộn rã niềm vui hạnh phúc , thoáng nhớ lại khuôn mặt của đứa con mình lúc còn thơ bé cũng ngây thơ dễ thương như vậy. A Tú trở về với Nguyệt Hằng, cùng lũ trẻ sinh hoạt những ngày bình thường.

Ánh mặt trời đã tắt, bóng đêm phủ xuống , mọi người cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ. A Tú đương nhiên cùng Nguyệt Hằng nằm cạnh nhau, ôm ấp yêu thương. Nguyệt Hằng cảm nhận vòng tay của mẹ mình , trong lòng vui vẻ hạnh phúc, nhẹ nhàng chìm trong những giấc ngủ êm đềm . Thế nhưng sâu thẳm bên trong Nguyệt Hằng vẫn còn một chút vướng mắc gì đó, một thứ vướng mắc mà nàng cảm nhận rất rõ nhưng không dám nói ra. Bóng đêm đã phủ kín khắp nơi, trời đã khuya , những đứa trẻ đã vào trong giấc ngủ . Trong đêm khuya tĩnh lặng ấy, A Tú nhẹ nhàng ngồi dậy, ngắm nhìn con gái của mình trong bóng tối. A Tú vẫn nhìn được Nguyệt Hằng dù là trong bóng tối, thấy con đã yên giấc liền lặng lẽ đứng dậy rời đi . Bước chân A Tú nhẹ nhàng nhất có thể , để không gây động những người đang nằm ngủ. A Tú nhẹ nhàng rời căn nhà , bước ra bên ngoài trời, đi lại một tảng đá lớn và ngồi đó tọa thiền. Giữa bầu trời khuya, bóng hình một người phụ nữ với mái tóc bạc trắng trong bộ y phục màu trắng ngồi trên một tảng đá lớn, mặc hơi sương quấn quanh người tạo ra một cảm giác vô cùng ma mị. Với đặc thù của mình, A Tú đâu có ngủ như người thường được, vậy nên ra đấy để toạ thiền . Mà cái sự tọa thiền ấy cũng không phải là của A Tú, mà là của một con người khác. Ở bên trong căn nhà có một đôi mắt Lam Nguyệt đang lén lút nhìn ra , quan sát tỉ mỉ từng động tác của A Tú. Người quan sát ấy không ai xa lạ, mà chính là Nguyệt Hằng . Khi bước chân của A Tú rời đi , Nguyệt Hằng nhẹ nhàng mở mắt , rón rén núp ở một góc nhìn ra, theo dõi hành động của mẹ mình . Nàng dường như đoán biết được điều gì đó bất thường, nhưng vẫn không dám nói , mơ màng cảm nhận sự ma mị trong không gian ban đêm ngoài kia.