Bạch Đạo Sư

Chương 497: Cùng Nhau Bước Đi.



Hắc Bạch vô thường lúc này có chút thưởng thức, nhớ lại những chuyện đã qua mà mỉm cười nói.

- " Chồng của bà, người đàn ông tên Nguyễn Văn Thiên ấy thật không may mắn mà chết oan. Khi ông ta xuống đây , trong lòng vẫn luôn vương vấn về vợ con mình. Ông ta không có tội nên không bị đọa vào địa ngục , lẽ ra đã được cho đi đầu thai, thế nhưng vì sự chấp niệm yêu thương của ông ta với vợ con là quá lớn, khiến ông ta muốn ở đây để chờ đợi vợ con mình. Tuy rằng điều này không phải là chuyện nên làm , nhưng cũng không phải là điều xấu xa bị cấm, vì vậy ông ta được phép chờ đợi."

Hắc Bạch vô thường nói tới đây thì ngừng lại một chút , xoay ánh mắt của mình về phía A Tú mà thở dài.

- " Ông ta cứ ở âm giới này chờ đợi, ngày nào cũng đứng ngó lên Dương thế để quan sát vợ con mình. Ông ta muốn thấy vợ con mình được hạnh phúc mới yên tâm siêu thoát , thế nhưng càng quan sát thì ông ta càng đau lòng, càng vương vấn không chịu rời đi . Cứ đứng đó chứng kiến vợ con mình đau khổ, trong lòng ông ta còn đau khổ hơn, quả thật đây cũng là địa ngục vậy."

A Tú giật mình, mắt tròn xoe kinh hãi , trong lòng không chỉ sợ mà còn xấu hổ lắm. Nói như hai vị hắc bạch vô thường thì có nghĩa là Nguyễn Văn Thiên ở dưới này lúc nào cũng ngó nhìn lên dương thế, thấy toàn bộ mọi chuyện ở trên nhân gian . Điều này có nghĩa là những chuyện của A Tú và Bình tâm như thế nào, những lúc A Tú và Bình Tâm làm tình giao hoan ra sao đều bị Nguyễn Văn Thiên nhìn thấy hết ư? A Tú mặt tái mét lại , lo lắng xấu hổ không biết phải làm gì bây giờ . Người chồng của mình thì ngày nào cũng ngóng về dương gian lo lắng cho vợ con, mà vợ thì lại đi thông dâm với một người đàn ông khác , còn cung phụng hắn khiến gia sản lụi bại, như thế thì còn mặt mũi đâu để nhìn người chồng của mình? Cảm giác xấu hổ và sợ hãi tràn ngập linh hồn của người phụ nữ tội nghiệp. Bà ta không nghĩ rằng mình chỉ là một nạn nhân, mà cảm thấy mình là một thứ bẩn thỉu hèn kém, sợ rằng không xứng đáng xuất hiện trước mặt người chồng kia. A Tú cứ bước đi , lặng lẽ theo sau hắc bạch vô thường , trong lòng càng lúc càng lo lắng . Họ cứ đi như vậy, đến một lúc nào đó hắc Bạch vô thường dừng chân lại , quay sang A Tú mà nói.

- " bà nhìn xem , ai đang đứng ở phía bên kia đợi bà kìa "

Vừa nói vừa chỉ sang bên đường. A Tú nhìn theo hướng chỉ, thấy một cánh đồng hoa Bỉ ngạn bát ngát , giữa cánh đồng hoa ấy xuất hiện một cái cây tử đằng to lớn nở đầy hoa tím, và ngay cây tử đằng ấy là bóng dáng một người quen thuộc, người ấy đang đứng vẫy tay về phía mình.

A Tú nhìn thấy người đàn ông đang vẫy tay ấy thì trào dâng cảm xúc, nước mắt ứa ra liên tục . Người đàn ông ấy không ai xa lạ, đó chính là người chồng yêu vợ thương con Nguyễn Văn Thiên. Ông ta đứng đó từ rất lâu rồi, đến giờ vẫn đang đứng đó chờ mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với vợ con mình. A Tú đứng sững sờ, ánh mắt không dám hướng tới người đàn ông kia, sợ rằng mình đến gần sẽ làm người đàn ông ấy dơ bẩn . Thế nhưng Nguyễn Văn Thiên đã chạy vội về phía A Tú , nhanh chóng đứng trước mặt nàng. Trong khoảnh khắc gặp nhau ấy, khuôn mặt của Nguyễn Văn Thiên thì rạng rỡ , còn A Tú thì cảm thấy xấu hổ vô cùng. A Tú không phải là không có cảm giác mừng rỡ khi gặp lại chồng, nhưng những gì trong quá khứ vẫn còn đè nặng lên trái tim của bà ta . Những gì bà đã gây ra ấy khiến bà xấu hổ, bà vội quỳ sụp xuống đất vái lạy đập đầu chạm đất, òa khóc rên lên.

- " Mình ơi tha lỗi cho em... em sai rồi , em có lỗi với mình. Em đã làm những chuyện không thể tha thứ được. Em đã làm những chuyện xấu xa đê hèn nhất, những chuyện tủi hổ nhất, em không còn dám nhìn mặt mình nữa... hu hu hu..."

Nước mắt A Tú chảy ra ròng ròng, là nước mắt của sự xấu hổ và hối hận. Bà ta thực sự không biết phải đối diện với chồng mình như thế nào , cam tâm quỳ xuống trước mặt chồng sẵn sàng chịu mọi trách mắng, lăng mạ , sĩ nhục và trừng phạt của người chồng ấy. Một người đàn ông ở dưới này chứng kiến vợ của mình cùng một người đàn ông khác làm những chuyện bậy bạ, chắc chắn là rất tức giận . Thế nhưng Nguyễn Văn Thiên là một người đàn ông yêu thương vợ của mình, là một người nhìn nhận ra những sự thật. Ông ta biết rằng vợ mình quá nhỏ bé với sự gian xảo của tên Bình Tâm kia, cũng biết rằng vợ mình đã bị tên ác độc ấy bỏ thuốc mà lừa gạt, nên trái tim của ông ta cảm thấy thương cảm hơn là thù hận. Ông ta nhẹ nhàng cúi người xuống , nắm lấy hai bàn tay của A Tú mà dịu dàng nói.

- " Được rồi, ta tha thứ cho em... ta tha thứ tất cả những lỗi lầm mà em phải gây ra . Ta sẽ không trách mắng gì em cả, hãy ngẩng đầu lên nhìn ta đi."

Dịu dàng và tràn đầy tình yêu thương, Nguyễn Văn Thiên vẫn cư xử như mình trước giờ vẫn thế, không hề thay đổi . A Tú ngước đầu lên nhìn , khuôn mặt vẫn còn đang đẫm nước mắt nhìn người đàn ông bao dung trước mặt mình. Nguyễn Văn Thiên càng bao dung bao nhiêu, thì A Tú lại càng xấu hổ bấy nhiêu, đôi mắt ấy ánh lên những tia biết ơn và xấu hổ.

- " mình...mình tha thứ cho em thật sao? Mình không trách em vì làm những chuyện có lỗi với mình à ? Mình thực sự có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện mà vị tha cho em như thế sao? "

Nguyễn Văn Thiên vẫn đôi mắt đầy tình yêu mà nhìn vợ mình, cùng với đó là một nụ cười dịu dàng và gật đầu. Trước sự bao dung vị tha của chồng mình, A Tú vẫn còn chưa dám tin là thật, không nghĩ rằng trên đời lại có người bao dung đến thế. Thà rằng Nguyễn Văn Thiên cứ mắng chửi đi , cứ lăng mạ đi , thậm chí đánh đập bà ta đi, thì bà ta sẽ thấy nhẹ lòng hơn . Ấy vậy mà ông ta quá bao dung, bởi vì quá thương vợ nên đã tha thứ tất cả khiến cho A Tú vô cùng cảm động, và cũng không kém phần hổ thẹn. Nguyễn Văn Thiên đưa tay gạt nhẹ đi những dòng nước mắt của vợ, hôn lên trán vợ mà an ủi.



- "Được rồi ,mọi chuyện đã trôi qua rồi, em đừng có tự dằn vặt mình nữa . Ta nói rằng ta đã tha thứ cho em rồi , vậy em còn đau khổ vì điều gì chứ ? Ngoan ngoãn nghe lời ta , quên hết mọi chuyện không vui trong quá khứ đi."

Tình yêu thương của người chồng suốt bao nhiêu năm vẫn chưa hề thay đổi , vẫn bùng cháy như thuở nào. A Tú hạnh phúc gục đầu vào ngực chồng mình, ôm siết người chồng trong vòng tay, mà Nguyễn Văn Thiên cũng ôm lấy A Tú cùng vui niềm vui đoàn tụ, chỉ là niềm vui đoàn tụ này lại là ở dưới cõi âm. Giá như cặp đôi này được sống với nhau thêm nhiều năm tháng nữa, cùng nhau ở trên Dương thế thêm nhiều năm tháng nữa, có phải là đẹp biết bao nhiêu? Bọn họ ôm nhau đoàn tụ, đắm chìm trong niềm vui hạnh phúc, mặc dù cái hạnh phúc đó của họ thật ngắn ngủi biết bao . Nguyễn Văn Thiên hiểu rõ những việc cần phải làm , ông ta ngước lên nhìn hai vị hắc Bạch vô thường mà hỏi.

- "Thưa hai vị địa tiên, phu nhân của tiểu nhân lúc sống tuy rằng có làm những chuyện xấu xa, nhưng đấy đều là bị tên lừa tình kia hãm hại. Tiểu nhân nghĩ rằng nàng ấy chẳng qua chỉ là một con cừu bị sói ăn thịt, vốn chỉ là nạn nhân trong thủ đoạn xấu xa của kẻ lừa tình , vậy có phải là vô tội chăng?"

A Tú đang gục đầu trong vòng tay của Nguyễn Văn Thiên, nghe chồng đang tìm cách bênh vực gỡ tội cho mình thì cũng ngước về phía hắc Bạch vô thường mà chờ xem ý kiến. Hắc Bạch vô thường lúc này ngẫm nghĩ gì đó , hướng đôi vợ chồng kia mà nói.

- "Đúng là phu nhân đây đã bị tên kia lừa gạt, bị dẫn dụ vào vòng tội lỗi . Tuy rằng là bị hại, nhưng bản thân cũng không thể tránh được tội lỗi của mình . Những tội lỗi gây ra thì phải chịu trách nhiệm , không thể nói là vô tội được."

A Tú nghe vậy thì run bắn lên sợ hãi, mà Nguyễn Văn Thiên khuôn mặt cũng rất lo lắng. Ông ta muốn làm cách gì đó cứu giúp vợ mình, nhưng không biết phải làm gì. Lúc này hắc Bạch vô thường lại nói tiếp.

- " Hai người đừng lo lắng quá, vẫn chưa gặp diêm vương thì chưa biết được điều gì. Ta vẫn biết phu nhân đây là nạn nhân, và giả sử diêm vương phán vô tội thì chúc mừng hai người. Nhưng nếu như có tội, thì tội lỗi này cũng không quá nặng đâu, vì dù gì cũng là bị hại. Chúng ta không có quyền phán xét là có tội hay không có tội, mà quyền phán xét thấy thuộc về diêm Vương. Việc bây giờ là phải tới gặp ngài ấy để nghe phán xét về những tội lỗi trên dân gian, lúc ấy có tội hay không có tội mới có thể có một câu trả lời cho hai người được."

A Tú lúc này sợ hãi, nghĩ đến hình phạt của tên Bình Tâm bên kia sông mà thấy run người . Đó chỉ mới là thanh tẩy oán khí, chưa phải là hình phạt trong địa ngục mà đã kinh khủng như vậy rồi, vậy bước chân nàng vào trong địa ngục sẽ như thế nào ? Chỉ nghĩ đến đây thôi , A Tú đã vô cùng hoảng hốt. Người chồng Nguyễn Văn Thiên thấy vợ mình sợ hãi thì đau lòng lắm , lại ôm chầm A Tú vào lòng để trấn an. Ông ta biết rằng đây không phải là Dương thế để có thể cầu xin hay đút lót , mà đây là nơi của các vị địa tiên cai quản âm giới ,mọi việc đều phải làm theo pháp luật và tuyệt đối không có ngoại lệ. Nguyễn Văn Thiên siết chặt vợ mình trong vòng tay, thì thầm vào đôi tai của vợ.

- " Em đừng có lo lắng . Nếu như thực sự bị phán có tội và đày vào trong Địa ngục, thì hình phạt cũng không quá lớn và quá lâu đâu, ta tin rằng em sẽ được vượt qua được những chuyện như vậy thôi."

A Tú ngước đôi mắt đầy hoảng sợ của mình nhìn người chồng, quả thực viễn cảnh trước mắt khiến bà ta vô cùng lo lắng. Nguyễn Văn Thiên hôn lên trán, lên hai má , và hôn lên đôi môi của A Tú , ánh mắt đầy yêu thương và cương quyết nói.

- "Ta không thể giúp em xóa hết những tội lỗi của mình, không thể chịu tội thay cho em, cũng không thể dẫn em rời khỏi địa ngục . Nhưng ta hứa, nếu như em bị xử có tội và đày vào địa ngục, thì ta sẽ cùng vào trong Địa ngục với Em."

Nguyễn Văn Thiên nở nụ cười với A Tú, cùng với đó là một cái gật đầu đầy cương quyết, quyết tâm sẽ cùng A Tú đi tới bất cứ nơi đâu . A Tú lúc này trong tâm mình đã vơi đi nỗi sợ, cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh , liền nhìn chồng mình mà gật đầu.

- "Cảm ơn mình, em đã thật sự rất hạnh phúc . Em không sợ nữa, em sẽ đối diện với những tội lỗi của mình, chúng ta đi thôi."

Hai linh hồn ấy lại ôm nhau thêm một cái nữa , rồi dắt nhau đứng dậy, lẳng lặng bước theo sau lưng của hắc Bạch vô thường. Bọn họ tới thẳng diêm la điện , trình diện với diêm vương.