Bạch Đạo Sư

Chương 501: Thẳng Lưng Khuyết Tật.



Tên buôn ngựa cho rằng hai tên trước mặt đang giở trò, là đang diễn kịch trước mặt mình , ấy thế nhưng hắn đã lầm. Vạn Vân Phong không phải là người do tên bán ngựa dẫn theo, mà thực sự là người tới mua ngựa, và lời trả giá của hắn cũng là thật. Người bán ngựa nghe vị khách kia đồng ý giá của mình thì mừng rỡ vô cùng . Hắn ban đầu mong muốn bán con ngựa này để thu được một nén vàng , bây giờ đã có người đồng ý trả một nén vàng thì đương nhiên rất là sung sướng. Cơ mà lúc này có một chút vấn đề, khi mà vị khách kia định giá con ngựa phải là bốn nén vàng, tự khắc lòng tham trong người kẻ bán ngựa nổi lên. Trong khoảnh khắc ấy hắn lại nghĩ gì đó , ngại ngùng nói.

- "Vị công tử này, xin thứ lỗi cho ta nói một câu. Công tử nói rằng con ngựa của ta trị giá 4 nén vàng, và bây giờ công tử trả giá một nén , vậy ta muốn trả lên thành ba nén vàng, không biết công tử có đồng ý hay không?"

Tên mua ngựa nghe tên bán ngựa nói vậy thì bật cười, ánh mắt tràn trề sự trào phúng, khiến cho tên bán ngựa cảm thấy xấu hổ lắm. Tên bán ngựa đã tỏ ra mình là một kẻ tham lam, thế nhưng cái sự tham lam này cũng là bình thường thôi. Tham lam vốn là bản chất của con người, và tham lam cũng không hẳn đã là xấu. Con người được phép tham lam , nhưng tham lam những cái gì là của mình , tham lam những cái gì mà mình xứng đáng được hưởng , đó là điều bình thường. Chỉ không phải tham lam cái mà mình không xứng đáng có, đừng tham lam thứ mà không phải của mình , và đừng tham lam những thứ của người khác, thì đều tốt đẹp cả. Thế nên Vạn Vân Phong không một chút tức giận, khuôn mặt cương quyết mà nói.

- " được! Ba nén vàng chứ gì? Ta chấp nhận giá đó, ta sẽ mua."

Dứt lời rút ra trong túi ba nén vàng đưa phía trước, thả vào tay của người bán ngựa, trước sự ngỡ ngàng ngạc nhiên của cả tên buôn ngựa và người bán.

Người bán ngựa ngơ ngác ngạc nhiên, nhìn ba nén vàng được thả vào trong tay mà bỡ ngỡ , không biết những gì trước mắt là thật hay là giả. Mà tên buôn ngựa cũng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, không lẽ diễn kịch lại diễn tới mức này? Vạn Vân Phong sau khi thả ba ném vàng vào tay người bán ngựa , lúc này nhẹ nhàng nói .

- " ta biết ngươi trả giá như vậy là hơi tham lam , nhưng mà cái tham lam ấy hoàn toàn được chấp nhận. Ngươi đang rất cần tiền để chạy chữa cho cha mình đúng không? Vậy mau cầm tiền về mà lo việc gia đình đi."

Người bán ngựa ngước lên nhìn Vạn Vân Phong, đôi mắt đỏ hoe như muốn rớt nước mắt . Hắn siết chặt ba nén vàng trong tay , rồi vội vàng cất vô người , giọng nói run run.

- "Thưa công tử , tiểu nhân dù có ngu dốt nhưng cũng không ngu dốt đến độ không hiểu được dụng ý của công tử. Tiểu nhân nhà nghèo, cha tiểu nhân không may bị té đau chân phải cần tiền chạy chữa nên mới bán đi con ngựa trong nhà. Công tử biết được chuyện đã rủ lòng thương, không những không ép giá rẻ mạt mà còn tạo điều kiện cho tiểu nhân chữa trị cho cha, tiểu nhân vô cùng biết ơn"

Vạn Vân Phong lúc này cảm thấy vui vẻ, gật đầu một cái .

- "được rồi, ngươi dắt ngựa về đi."



Chàng thanh niên bán ngựa gạt nước mắt, cúi đầu thi lễ , rồi vội vàng chạy về nhà với cha. Khi người bán ngựa đi khuất rồi , tên buôn ngựa lúc này mới cảm thấy tiếc nuối . Hắn biết rõ giá trị con ngựa như thế nào , cứ tưởng là được một mối lời , vậy mà bây giờ chỉ còn lại là phù du. Hắn tức giận, trừng mắt quay sang chỉ mặt Vân Phong mà mắng.

- "Tên đần độn chết tiệt này từ đâu tới đây, đi phá công việc làm ăn của ta ? Ta nói cho ngươi biết , "buôn có bạn, bán có phường" , nơi này là địa bàn buôn bán của ta. Nhà ngươi muốn phá thì đi chỗ khác, đừng có tới đây gây sự với ta, có tin ta đánh ngươi không?"

Tên buôn ngựa đưa roi lên cao dọa đánh, phùng mang trợn má như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Hắn bị giật mất một mối buôn ngựa ngay trước mặt thì đương nhiên là tức giận rồi, chỉ là hắn không biết đối tượng mà hắn đang hù dọa là ai. Dù tên buôn ngựa lỗ mãng như vậy, thế nhưng Vân Phong cũng chẳng buồn để ý , hắn cười nhạt một tiếng mà bảo.

- " được rồi... không cho ở thì ta đi chỗ khác, làm gì mà ghê vậy?"

Đoạn dắt ngựa và nắm tay Nguyệt Hằng bước đi, nhanh chóng rời khỏi khu buôn ngựa .

Vân Phong đơn giản là không thèm chấp nhất , cứ rời đi cho êm chuyện là xong. Khi rời khu vực buôn ngựa rồi, lúc này Nguyệt Hằng mới ngập ngừng, nhìn Vân Phong mà hỏi.

- "Chàng lúc nãy là muốn giúp đỡ người thanh niên kia ư ? Nhưng giúp đỡ như vậy cũng là hơi quá tay rồi . Chàng trả người ta một nén vàng là được , đâu cần phải đưa nhiều như thế. Phụ thân của người ta bị đau chân cần phải chữa trị, nhưng gia đình chúng ta cũng có rất nhiều đứa trẻ tật nguyền phải chăm sóc. Nếu nhìn nhận lại, chúng ta còn đáng thương hơn là người thanh niên ấy cơ mà?"

Nguyệt Hằng nhìn nhận vấn đề cũng giống như người bán ngựa nhìn nhận , cho rằng Vân Phong đang cố tình giúp đỡ. Thì đúng thật là Vân Phong có giúp đỡ, nhưng không phải giúp đỡ nhiều đến như vậy . Hắn quay sang nhìn Nguyệt Hằng mà cười nhẹ.

- " Hằng nhi à , nàng nghĩ ta thực sự trả giá quá cao sao ? Nếu như ta nói rằng con ngựa này thực sự có giá là 4 nén vàng, nàng có tin không?"

Nguyệt Hằng cười gượng, lắc đầu nói.



- " Nếu thực sự con ngựa ấy có giá trị bốn nén vàng, và chàng nói thẳng giá trị nó ra như vậy không phải là chàng hơi khờ khạo đó hay sao? Không... Không phải hơi khờ khạo, mà là quá khờ khạo luôn ấy chứ."

Nguyệt Hằng không tin rằng con ngựa có giá trị 4 nén vàng , cho rằng Vân Phong cố tình nói giá cao để mua cho người thanh niên kia có tiền về chăm sóc cho cha mà thôi. Vân Phong lúc này trầm ngâm không nói, trong lòng có chút chiêm nghiệm bản thân. Ở một đất nước xa xôi nào đó , khi làm ăn buôn bán như vậy , người mua hàng sẽ gọi một chuyên gia định giá ra để đánh giá món hàng. Chuyên gia này sẽ định giá món hàng một cách công tâm và chính xác , không nói xạo để lừa người mua , cũng chẳng nói xạo để lừa người bán, mà nói thật với kiến thức của mình. Sau khi chuyên gia định giá xong, lúc này người mua và người bán sẽ mặc cả trả giá món hàng ấy. Dù là trả giá cao hay giá thấp, thì giá trị món hàng đã được định giá đúng, và việc trả giá thế này là một việc làm của những bậc quân tử.

Còn nhớ xứ sở phương đông này, người mua sẽ giở đủ trò để hạ thấp món hàng, còn người bán sẽ giở trò để nâng cao giá trị. Người mua sẽ chê bai món hàng đủ thứ nhằm có thể mua được món hàng với giá rẻ nhất, mà người bán thậm chí có thể giở trò để nâng khống giá trị của món hàng lên để bán được giá cao nhất. Loại buôn bán này nói thẳng ra là một loại lừa đảo, đi lừa nhau nhằm đoạt được lợi ích cao nhất. Việc lừa gạt nhau để chiếm đoạt lợi ích này là việc làm khôn lỏi của kẻ tiểu nhân. Vạn Vân Phong là một tu hành giả, cho nên muốn hướng thiện và tích đức. Việc giúp đỡ chàng thanh niên đang gặp khó khăn kia là điều hiển nhiên, nhưng bản thân hắn muốn hành xử như một người quân tử. Hắn định giá đúng con ngựa ấy theo giá trị thật , và bắt đầu trả giá một cách đàng hoàng đỉnh đạc. Thế nhưng vấn đề ở đây là "trong một xã hội toàn những người gù, thì cái đứa thẳng lưng sẽ là đứa khuyết tật". Trong một xã hội toàn tiểu nhân khôn lõi, thì cái đứa quân tử đúng đắn sẽ trở thành kẻ khờ khạo. Hắn không những bị tên buôn ngựa chửi rủa là đần độn , mà còn khiến Nguyệt Hằng cảm thấy hắn khờ. Đúng là môi trường tác động lên con người, dù có là một linh hồn cao quý như Nguyệt Hằng đi chăng nữa , thì sống trong môi trường khôn lõi tiểu nhân cũng bị ảnh hưởng không ít. Mà thôi mặc kệ, cũng chẳng quan trọng gì lắm, việc bây giờ là đi mua sắm một bộ đồ cưới để chuẩn bị cho ngày hôn lễ của cả hai. Vân Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Nguyệt Hằng , nở một nụ cười dịu hiền mà bảo .

- "được rồi, bây giờ chúng ta đến tiệm vải mua áo cưới thôi. Ngày cưới đến gần rồi, ta muốn nàng mặc một bộ đồ cưới thật đẹp , và sau đó chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."

Nguyệt Hằng mỉm cười , trái tim rộn rã niềm vui , hướng ánh mắt tràn trề hạnh phúc về phía Vân Phong mà nói.

- "Không phải là bây giờ chúng ta đã được ở bên nhau rồi đó sao ? Đâu phải chờ đến ngày cưới mới được ở bên nhau chứ?"

Trong khoảnh khắc vui vẻ ấy, Vân Phong bật cười gật đầu, cho là lời nói ấy là phải . Hắn dắt tay Nguyệt Hằng đi , trong lòng vui vẻ An nhiên.

Nguyệt Hằng dẫn Vân Phong đi dọc con đường quen thuộc, tới tiệm vải mà A Tú đã dẫn nàng tới. Nguyệt Hằng vẫn còn nhớ lời hứa của bà chủ tiệm vải với mẹ của mình, rằng sẽ phục vụ trong việc mua áo cưới một cách chu đáo.

Tại tiệm vải, bà chủ đang đứng ngóng trông khách hàng qua lại . Hôm nay vẫn chưa bán được một miếng vải nào, không biết tại sao mà ế ẩm thế? Đang còn rầu rĩ, bất chợt bà ta nhìn thấy cái gì đó khiến bà ta thoáng chốc thẫn thờ. Từ đằng xa, bóng dáng một nam nhân trong bộ thư sinh màu trắng cùng mái tóc cột cao bạc trắng, đang dắt ngựa tiến đến. Bà ta nhìn thấy nam nhân ấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú , dáng người đều đặn, khiến cho một người đàn bà đã có chồng như bà cũng không khỏi động lòng. Nam nhân đi tới tiệm vải, thấy bà chủ đang thẫn thờ nhìn mình, lúc này hắn liền lịch sự gọi nhẹ.

- " bà chủ , ta tới đây mua sắm y phục, bà có..."

Vân Phong nói tới đây thì dừng lại, cảm thấy dường như bà chủ không nghe thấy lời mình. Bà chủ tiệm vải lúc này đã mất hồn rồi , đưa ngón tay lên miệng cắn, ngắm nhìn nam nhân đẹp trai trước mặt mà mơ mộng, không còn nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp đi bên cạnh nam nhân này. Nguyệt Hằng bây giờ với bà chủ là không tồn tại, mà thứ tồn tại duy nhất trước mặt bà chỉ là nam nhân đẹp trai kia. Bà ta đôi mắt cứ hướng về nam nhân ấy , ánh mắt tràn trề dục vọng, trong sâu thẳm tâm hồn dường như muốn chiếm hữu nam nhân này lắm rồi.