Bạch Đạo Sư

Chương 503: Tính Kế Mua Áo.



Lại một lần nữa Nguyệt Hằng lại giật tiền trên tay Vân Phong. Vạn Vân Phong không hề tức giận, chỉ thở dài một tiếng bất lực. Hắn thấy Nguyệt Hằng tham tiền, nhưng hắn biết cái tham của Nguyệt Hằng là chính đáng. Hắn và Nguyệt Hằng sắp cưới nhau, thì việc Nguyệt Hằng lấy tiền của hắn cũng là điều bình thường. Thêm nữa là Nguyệt Hằng không tham cho mình, mà nàng tham tiền là vì phải nuôi những đứa trẻ tật nguyền ở nhà , bởi với số tiền đó nàng có thể lo lắng cho những đứa trẻ ấy cuộc sống no đủ sau này. Cái tham của Nguyệt Hằng không phải xuất phát từ sự ích kỷ của bản thân, mà cái tham của nàng là vì lòng yêu thương của nàng đối với những đứa trẻ ấy. Vạn Vân Phong mỉm cười, hắn lại lấy trong người ra một đại nguyên bảo nữa đưa về phía vợ và nói .

- "được rồi, muốn giữ tiền chứ gì? Ta cho muội thêm một đại nguyên bảo nữa nè."

Nguyệt Hằng quay lại nhìn, thấy vẫn còn một đại nguyên bảo nữa thì cũng vươn tay cầm lấy , vội nhét vào trong túi, cứ như sợ người ta nhìn thấy sẽ giành mất vậy. Trong phút chốc Nguyệt Hằng đã có trong tay ba đại nguyên bảo , đây là số tiền thực sự không hề nhỏ. Nguyệt Hằng mơ hồ cảm nhận cuộc sống sau này sẽ yên vui . Với số tiền này nàng không những chỉ đơn giản là tiêu xài , mà còn có thể dùng nó để thuê người về cày cấy ruộng nương như mẹ nàng đã từng làm vậy. Ruộng nương ở cái làng ấy còn rất nhiều, nông sản thu được tích trữ sẽ đủ ăn cho gia đình, cho tất cả những đứa trẻ ở đấy . Những đứa trẻ tật nguyền kia sẽ không phải chịu cuộc sống đói khổ nữa , sẽ được sống trong cuộc sống no đủ đến cuối đời. Nghĩ đến như vậy, Nguyệt Hằng cảm thấy sung sướng trong lòng . Nhưng mà việc bây giờ vẫn là phải mua áo cưới. Vạn Vân Phong lúc này nhìn Nguyệt Hằng như vậy thì suy nghĩ gì đó. Hắn không hề có ý định đòi lại tiền , chỉ nhẹ nhàng nói .

- "được rồi, tiền thì cầm rồi , bây giờ chúng ta mua một bộ áo cưới thật đẹp nhé ! Có được không?"

Nguyệt Hằng lúc này ôm chặt tiền không buông, khi nghe tới mua áo đắt tiền thì vẫn không chịu , khuôn mặt ngại ngần quay sang nhìn Vân Phong mà bảo.

- " thiếp chỉ cần một bộ áo rẻ tiền là được rồi. Chàng đừng có mua thứ đắt tiền chi cho phung phí , tiền đó để sử dụng cho những công việc khác thì tốt hơn. "

Nguyệt Hằng vẫn không có ý định sẽ phung phí tiền bạc, nàng vẫn muốn mua một bộ đồ rẻ nhất có thể , điều này khiến cho vợ chồng bán vải cảm thấy tức giận. Hai vợ chồng ấy trong thoáng chốc nhăn nhó , khuôn mặt thể hiện rõ sự không hài lòng . Đã có nhiều tiền như vậy , mà vẫn tiếc tiền mua một bộ áo cưới sao? Vạn Vân Phong thì chỉ cười gượng , hắn không muốn làm Nguyệt Hằng buồn, nhưng cũng không thể chấp nhận để nàng mặc một bộ áo cưới rẻ tiền được. Trong tình huống này thì phải làm sao đây ? Đương nhiên là phải tính kế rồi. Vạn Vân Phong quay lại nhìn bà chủ tiệm vải, đưa tay kín đáo không cho Nguyệt Hằng thấy. Hắn một ngón tay chỉ lên cao , một ngón tay chỉ xuống thấp, hướng về phía bà chủ như ra hiệu gì đó. Bà chủ tiệm vải chưa từng biết những thứ ký hiệu ấy là gì . Nhưng với một người buôn bán thâm niên, những hành động của Vân Phong tự nhiên lại khiến bà có thể đọc được ý nghĩa trong đó , bà lập tức cười toe toét nói.

- "Được rồi, bộ áo cưới rẻ tiền nhất chứ gì ? Vừa hay ta có một bộ , để ta lấy ra cho cô nương."

Đoạn chạy vô trong nhà tìm kiếm . Sau một lúc tìm kiếm, bà mang ra một bộ áo cưới thật đẹp, đẹp một cách long lanh , đưa tới cho Nguyệt Hằng mà niềm nở.

- "đây, cô nương xem thử bộ này có hợp với cô nương không?"

Nguyệt Hằng tròn xoe mắt ngạc nhiên, tự hỏi tại sao bộ áo cưới đẹp đến như vậy mà lại là loại rẻ tiền nhất chứ ? Nàng cầm bộ áo lên ngắm nghía cẩn thận, nghiên cứu tỉ mỉ. Ông chủ tiệm vải nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên, cảm thấy có gì đó không đúng. Đây rõ ràng bộ áo cưới đắt tiền nhất trong cửa tiệm, vậy tại sao bà chủ lại nói là rẻ nhất ? Điều này có ẩn tình gì không? Vẫn còn đang ngạc nhiên chưa hiểu chuyện , ông chủ quay sang thì đã thấy bà chủ vòng tay ôm cổ vị khách trẻ đẹp kia, thì thầm vào tai vị khách chuyện gì đó.



Nguyên lai bà chủ hiểu được ý của Vân Phong là muốn mua bộ đắt tiền nhất, nhưng phải nói là rẻ để Nguyệt Hằng không tiếc tiền mà từ chối, cho nên đã làm theo như vậy . Sau khi mang bộ áo đẹp nhất ra, bà ta tới gần Vân Phong, lợi dụng cơ hội vòng tay ôm cổ thân thiết một chút mà thì thầm vào tai hắn một câu ngắn gọn "năm nén bạc trắng" . Vân Phong đương nhiên hiểu ý, mỉm cười kín đáo. Hắn lợi dụng lúc Nguyệt Hằng còn đang ngắm nghía bộ áo cưới kia, bí mật lấy ra một nén vàng đưa vào tay bà chủ, đồng thời khoáy tay ra hiệu rằng không cần phải thối lại tiền thừa. Bà chủ thấy Vị khách này quả nhiên rất là sang và rộng lượng thì cười toe toét , cất nén vàng ấy vào trong tay một cách vui vẻ thỏa mãn. Ông chủ đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả mọi chuyện , thì lập tức cũng hiểu ra ý nghĩa bên trong . Ông ta nhe răng cười toe toét , khuôn mặt thể hiện rõ sự hài lòng. Nguyệt Hằng không biết gì cả, ngây thơ chẳng hiểu rằng có ai đó đang giở trò sau lưng mình. Nàng ưng ý chiếc áo lắm, lúc này mới quay sang hướng bà chủ mà hỏi .

- " thưa bà chủ , bộ áo này bao nhiêu tiền vậy?"

Bà chủ tiệm vải lúc này thoáng sững người, nhất thời không biết phải xử lý ra sao . Tiền mua bán dù sao cũng trả rồi, vậy thì phải nói thế nào cho hợp lý? Vân Phong đứng bên cạnh, hắn bước lên trước vung cây quạt chỉ vào chiếc áo mà nói.

- " Chiếc áo này tuy đẹp nhưng là loại vải vóc tầm thường, giá cả của nó chắc chỉ tầm 3 đồng là cùng chứ gì?"

Dứt lời vung cây quạt phành phạch trước mặt. Bà chủ nghe nói như vậy thì hiểu ý, biết rằng vị khách này đang bày đường cho mình , liền cười lên mà gật đầu lia lịa.

- "Đúng... đúng vậy... đúng là như vậy. Bộ đồ cưới này có giá 3 đồng, cô nương có hài lòng hay không?"

Nguyệt Hằng tròn xoe mắt ngạc nhiên, không ngờ bộ đồ đẹp đến thế này mà chỉ có giá 3₫ thôi sao? Như vậy không phải là quá rẻ à? Nàng toan tính chốt giá ba đồng , nhưng lúc này sực nghĩ gì đó mà dừng lại. Khi đi mua bán thì đều phải trả giá , nàng lúc này biết rằng dù ba đồng là rẻ , nhưng vẫn ngập ngừng đưa hai ngón tay ra trước mà nói.

- " Bà chủ à... bớt tiểu nữ một đồng được không ? Tiểu nữ mua chiếc áo này với giá 2 đồng nhé! Bà chủ thấy thế nào?"

Đôi vợ chồng bán vải nghe Nguyệt Hằng trả giá như vậy thì hự lên một tiếng , ánh mắt thoáng một chút phẩn nộ. Chiếc áo giá trị tới 5 nén bạc, bán 3 đồng mà còn trả xuống 2 đồng sao ? Điều này không phải xúc phạm người bán à? Thế nhưng bọn họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh . Dù gì cũng đã bán được rồi , mà còn được cho thêm tới 5 nén bạc, thì những chuyện khác không còn gì là quan trọng nữa.

Đôi vợ chồng bán vải sau một thoáng phẫn nộ thì chuyển sang cười toe toét, bà chủ xua tay mà nói.

- " thôi, không cần đâu , ta cho luôn đó." Trông có vẻ như là rất phóng khoáng. Nguyệt Hằng cảm thấy ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn bà chủ mà hỏi .



- "bà chủ à, bà đang nói đùa phải không? Chiếc áo đẹp như thế này mà bà sẵn sàng cho không ư?"

Điều này nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng mà nó đúng là hoang đường thật. Bà chủ nhe răng cười toe toét để giấu đi sự bực tức trong lòng . Nếu để ý kỹ một chút sẽ thấy trán của bà ta đang nổi gân máu , bà ta cười giả tạo che đi sự ghen ghét của mình mà gật đầu.

- "Ta nói thật, ta tặng cho cô nương thật đấy . Trước giờ mẫu thân của cô nương tới đây mua sắm cũng nhiều , với ta cũng có thâm tình . Cho nên hôm nay ta tặng cô nương bộ áo cưới này coi như là quà cưới, mong cô nương sống một cuộc đời hạnh phúc, như vậy là ta đã mãn nguyện rồi."

Chim khôn hót tiếng dễ nghe, người khôn nói tiếng cho vừa lòng nhau. Nguyệt Hằng nghe được tặng áo như vậy thì vô cùng mừng rỡ, ngây thơ tưởng thật liền cúi đầu hướng bà chủ mà nói.

- " đa tạ bà chủ đã có lòng, tiểu nữ vô cùng biết ơn."

Cái cúi đầu cung kính của Nguyệt Hằng khiến cho đôi vợ chồng càng thêm thấy trào phúng , bọn họ cười nhạt lắc đầu xua tay.

- " Thôi được rồi ,không có gì phải to tát như vậy, cô nương nhận là chúng ta vui rồi."

Vợ chồng vừa nói vừa nhìn sang Vân Phong , ánh mắt dò ý xem người khách kia đã hài lòng với dịch vụ của mình hay chưa. Vân Phong lúc này cũng hài lòng, mỉm cười gật đầu , chung quy tất cả đều vui cả. Người thì bán thì được nhiều tiền, Nguyệt Hằng thì có áo miễn phí, còn Vân Phong thì quá giàu nên bỏ chút tiền với hắn không là vấn đề gì. Hắn chỉ cần vợ hắn vui là hắn thỏa mãn rồi, vung tay một chút cũng không có gì là ghê gớm cả. Vân Phong lúc này cảm thấy hài lòng, bước tới gần Nguyệt Hằng, hành động âu yếm mà bảo.

- " được rồi , đồ cưới thì đã mua xong, nàng còn muốn mua thêm cái gì nữa không ? Xong việc ở đây rồi chúng ta còn đi mua thứ khác."

Hắn muốn mua sắm cho Nguyệt Hằng một ít trang sức , để nàng trang điểm thật lộng lẫy khi vu quy. Với một người biết tiếc tiền Như Nguyệt Hằng, thì nàng thực sự không còn muốn mua thêm bất cứ thứ gì cho mình nữa , nàng nhìn lang quân của mình mà nói.

- " Thiếp đã rất hài lòng với thứ này rồi, không cần phải mua thêm cái gì nữa đâu . Chúng ta bây giờ đi mua một con trâu là được, để chuẩn bị cho việc cày cấy sau này. "