Bạch Đạo Sư

Chương 506: Tự Nhát Ma Mình.



Cả tên Quân y và tên hộ vệ đều đã đưa ra những nhận định của riêng mình. Tên Quân y thì cho rằng bạch y nhân kia thật sự không tầm thường, còn tên hộ vệ thì cho rằng kẻ lạ mặt ấy chỉ là một kẻ thần kinh không được bình thường. Tuy rằng cách nhìn nhận của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng hai người đều đã đưa ra được những lý lẽ bảo vệ cho lập luận của mình. Bọn họ lúc này hướng về phía trưởng trấn để chờ xem đánh giá. Trưởng trấn lúc này mới thở dài một tiếng, hướng hai tên thuộc hạ mà hỏi.

- " Bây giờ ta nói với các ngươi điều này, các ngươi hãy nhớ lại cái lần mà hắn đi mua ngựa trả tiền, cho tới cái lần mà hắn thua vải trả tiền, thì các ngươi có thấy điều gì kỳ lạ không? Hai ngươi suy nghĩ cho thật kỹ rồi lại trả lời ta."

Đây phải chăng là một lời gợi ý? Tên hộ vệ và tên Quân y lại thoáng nhìn nhau , cảm thấy mình đã sai ở đâu đó rồi, trong lòng bắt đầu trầm ngâm tính toán. Nguyên lai mọi chuyện là từ khi Vạn Vân Phong cùng Nguyệt hàng bước vào trấn, thì lập tức đã có tin thám báo về tai bọn họ rồi. Những người này đều có một sự hiếu kỳ về nam nhân bí ẩn đó, nên đều cho người đi nghe ngóng tin tức. Khi Vạn Vân Phong vừa vào trấn thì mật thám đã báo cáo về, và bọn họ đã tìm tới, âm thầm theo dõi quan sát hai người. Từ lúc cặp đôi mua ngựa thì cả ba người này đã núp ở một nơi nào đó quan sát, cho đến khi hắn đi mua áo thì ba người đó cũng đi theo quan sát cẩn thận, chứ hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên gặp gỡ gì. Sau một hồi để tên hộ vệ và quân y suy nghĩ, thấy bọn chúng vẫn chưa nhận ra điều gì, khiến ông ta có chút thất vọng. Trưởng trấn Nông Văn Rau tặc lưỡi một cái, không hy vọng gì nữa mà bắt đầu nói ra sự nghi ngờ của mình.

- "Ta đã quan sát tên Bạch y nhân ấy rất kỹ, tất cả mọi chi tiết dù nhỏ nhất cũng không thoát khỏi mắt ta. Ta thấy áo quần hắn sạch sẽ gọn gàng và phẳng phiu, không giống như mang theo nhiều tiền trong người. Lúc hắn thọc tay vô áo lấy ra mấy nén vàng nhỏ, thì cũng không sao đi, bởi mấy nén vàng nhỏ xíu có thể ta không để ý. Nhưng đến lúc hắn vô tiệm vải lấy ra ba đại nguyên bảo, thì thật sự rất không bình thường. Ba đại nguyên bảo không phải là nhỏ, chẳng lẽ lại qua được mắt ta? "

Trưởng trấn đã nói hết những nghi ngờ trong lòng mình, rồi đưa mắt lườm hai tên thuộc hạ xem chúng phản ứng thế nào. Tên hộ vệ và tên Quân y thoáng nghĩ ra điều gì đó, lại hướng ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau. Trưởng trấn Nông Văn Rau trầm ngâm một chút, lúc này nói tiếp.

- "Quan sát quần áo của hắn không thấy giống như một người mang theo nhiều tiền, ấy thế mà ba đại nguyên bảo hắn thọc tay vào lấy ra như vậy, không phải là lấy từ một không gian nào đó khác hay sao? "

Tên hộ vệ khựng người, mà tên đưa quân y thì ngơ ngác. Quân y không phải là cao thủ luyện võ, nên có nhiều thứ không hiểu, lúc này hướng trưởng trấn mà hỏi.

- " trưởng trấn đại nhân , xin hãy nói rõ hơn, thuộc hạ vẫn chưa hiểu gì cả."

Nông Văn Rau lúc này vuốt râu trầm ngâm , suy nghĩ như đang nhớ lại chuyện gì đó mà kể.

- " Ta từng đọc được một trong những ghi chép về những vật phẩm đến từ bên ngoài thế giới , là vật phẩm có thể chứa đựng được rất nhiều đồ đạc vào trong một không gian nhỏ bé , gọi là vật phẩm không gian. Ta nghi ngờ rằng Bạch y nhân kia thọc tay vào trong áo là bề ngoài, thực chất là chạm vào vật phẩm không gian để lấy ra ba đại nguyên bảo mua sắm..."

Nói đến đây lại ngập ngừng một chút. Mối nghi ngờ của Nông Văn Rau thể hiện sự nhạy bén của ông, là sự nhạy bén của một người đứng đầu trấn này , người mà phải luôn đề phòng về những mối nguy cơ bên ngoài có thể tấn công gây hại cho trấn. Hai tên thuộc hạ nghe vậy thì rất ngạc nhiên, tròn xoe mắt ngơ ngác. Chuyện vật phẩm không gian là một câu chuyện mang tiếng tính huyễn hoặc, truyền miệng kể cho nhau nghe trong những câu chuyện giống như cổ tích, không mấy người ở trấn này tin làm thật. Nhưng dù không tin là thật, thì lời đồn vẫn có đó, và bọn chúng cũng phải nghe qua vài ba lần. Quân y lúc này hướng về trưởng trấn mà hồi hộp.

- " Bẩm đại nhân, vật phẩm không gian mà đại nhân nói có phải là nhẫn trữ vật không ? Và nếu đúng như đó là nhẫn trữ vật , thì theo lời đồn những người muốn sử dụng nhẫn trữ vật này thì tu vi phải ít nhất Võ Hoàng trở lên . Chẳng lẽ đại nhân nói rằng Bạch y nhân kia là cao thủ đạt cấp độ Võ Hoàng ư? điều này sao có thể chứ? Một Võ Hoàng to lớn làm sao có thể đặt bước chân vĩ đại của mình đến cái xứ rừng núi khỉ ho cò gáy này? Ngài ấy làm sao lại chịu hạ mình tới cái trấn nhỏ bé, lại còn chấp nhận lấy một đóa hoa tàn về làm vợ nữa? Điều này tuyệt đối không thể , thuộc hạ không tin đâu."

Ở cái trấn nhỏ bé này, võ sư đã là một sự tồn tại vô cùng hiếm, mà nói thẳng trấn Nông Sơn không có võ sư. Vậy mà đùng một cái xuất hiện Võ Hoàng đi bên trong trấn , điều này không phải là một điều gì đó quá kinh khủng hay sao?



Nông Văn Rau rất hiểu cảm giác của thuộc hạ mình . Nếu như ông không phải là đã từng đọc được những tài liệu đáng tin cậy , thì ông cũng không nghĩ nhiều đến người thế . Chỉ là trong lòng Nông Văn Rau vẫn còn những điều gì đó nghi hoặc , ông ta cau mày mà nói.

- "Ta đã quan sát rất kỹ bạch y nhân kia, thấy trên người hắn không hề đeo một cái nhẫn nào cả, vì vậy chuyện hắn sử dụng nhẫn trữ vật là một điều có thể loại bỏ."

Quân y nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, coi như là mình chưa đắc tội với một võ hoàng, đó đã là một điều may mắn . Thế nhưng hắn định thần chưa lâu , thì Nông Văn Rau lại nói tiếp.

- " Bạch y nhân này có thể không dùng nhẫn trữ vật, mà khả năng cao là sử dụng vật phẩm túi không gian để lấy tiền, điều này mới hợp lý hơn."

Túi không gian ư? Lời nói của Nông Văn Rau vừa dứt , phòng họp đột nhiên im lặng , cả tên hộ vệ và tên Quân y tròn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên điều gì đó kinh Hãi. Trong khoảnh khắc còn đang mơ hồ nhìn nhau ấy, bất chợt một tràng cười dài phát ra.

- " ha ha ha...không thể nào ... tuyệt đối không thể có chuyện này...ha ha ha..."

Tên hộ vệ bật cười một tràng dài dằng dặc , khiến cho cho cả Nông Văn Rau và quân y đều nhìn về mặt hắn mà khó chịu. Hắn lúc này cười ra nước mắt , đưa tay gạt đi giọt nước mắt trào phúng trên khóe mắt, quay sang Nông Văn Rau mà thi lễ.

- " Bẩm đại nhân, thứ lỗi cho thuộc hệ đã vô lễ với ngài, nhưng mà thực sự điều này không thể nào. Chúng ta đều biết túi không gian là một vật phẩm của các vị tiên nhân . Những người muốn sử dụng túi không gian phải sử dụng máu để ký khế ước với vật phẩm, và việc ký khế ước này nếu không phải tiên nhân thì không thể làm được . Cho nên kẻ kia nếu sử dụng túi không gian thì hắn chẳng lẽ lại là một tiên nhân sao? A ha ha ha..."

Hộ vệ quên cả lễ nghĩa, cười cứ như được mùa vậy. Tiếng cười trào phúng của tên hộ vệ không khiến tên quân y cười theo, mà cũng chẳng khiến tên trưởng trấn bớt âu lo chút nào. Bọn họ thật sự là đang nghĩ đến trường hợp này, thật sự là đang nghĩ tới cái tên Bạch y nhân kia là một tiên nhân giáng thế. Nhưng mà tên hộ vệ thì không bao giờ tin tưởng điều đấy, hắn không tin rằng một tiên nhân sẽ xuất hiện ở cái trấn nghèo nàn này. Hộ vệ sau khi cười một tràng , lại hướng về trưởng trấn mà thi lễ.

- "Bẩm đại nhân , thứ lỗi cho tại hạ nói một câu hơi vô lễ, đó là đại nhân đừng có tự nhát ma mình nữa. Có thể lúc tới đây mua sắm, cái tên dở hơi kia có mang theo tiền bạc thật sự , nhưng vì đại nhân quan sát không kỹ nên cứ tưởng rằng hắn không mang theo tiền . Đại Nhân nhìn ngực hắn thấy ngực cộm, lại tự nhát ma mình là ngực phẳng, rồi khi hắn rút tiền trong ngực ra thì lại cho rằng hắn rút tiền trong túi không gian. Tất cả mọi chuyện như vậy đều do đại nhân tự nhát mà mình mà thôi. Thuộc hạ kính xin đại nhân hãy bình tĩnh lại, đừng tự hù dọa mình mà đề cao tên thần kinh dở hơi ấy, làm mất đi uy phong của vị chúa tể vùng này."

Tên hộ vệ vừa cười vừa nói , biết là mình hơi vô lễ nhưng vẫn cứ cười, thì bất ngờ "RẦM..." Nông Văn Rau vận lực đập tay xuống bàn một cái khiến cho tên hộ vệ lập tức im miệng. Ông ta trừng mắt lên, chỉ mặt tên hộ vệ mà mắng.

- "Ta tự nhát ma mình đấy , thì đã sao nào? Ba đời họ Nông nhà ta cai quản cái trấn Nông Sơn này, ba đời họ Nông nhà ta bảo vệ cái trấn này khỏi sự dòm ngó của người Hán phương Bắc, ba đời họ Nông nhà ta giữ yên bờ cõi chính là vì ba đời nhà ta tự nhát ma mình đấy. Nếu như ba đời họ Nông nhà ta không tự nhát ma , nếu như ba đời họ Nông nhà ta không cẩn trọng như vậy , thì cái vùng đất này bây giờ đã nằm dưới gót chân sắt của người Hán rồi, có thể để các ngươi sống trong no ấm tự do như vậy không ? Ngươi nói mà không biết suy nghĩ à? Cái đầu của ngươi chỉ để làm cảnh hay sao?"