Bạch Đạo Sư

Chương 516: Nghĩa Tử Là Nghĩa Tận.



Hắc Bạch vô thường nói rằng ở đây không có người thua cuộc, mà tất cả đều là người chiến thắng. Nguyệt Hằng nghe vậy thì không hiểu chuyện, chỉ nghĩ Hắc Bạch vô thường đang nói những lời ngọt ngào để dỗ dành vương tử của họ. Nàng nghĩ rằng họ nói vậy cho qua chuyện, không hiểu được ý nghĩa bên trong câu nói này. Vạn Vân Phong thì khác , hắn hiểu rất rõ từng ý của hai vị địa tiên . Đây cũng là một dạng chiến thuật phổ biến, gọi là chiến thuật "đôi bên cùng thắng". Chiến thuật này là chiến thuật thường áp dụng với người thân thiết. Nếu mà lấy ví dụ cho chiến thuật đôi bên cùng thắng, thì một ví dụ như thế này. Một người mẹ nọ có một đứa con ngỗ nghịch, nó luôn thích làm trái ý người khác nên rất là khó dạy dỗ. Cá tính của nó đơn giản có thể gọi là tính hiếu chiến, muốn chiến thắng trong tất cả mọi việc , vì vậy nó thích làm ngược lại ý người khác. Người Mẹ muốn con mình học tập đoạt kết quả tốt , nên bà đưa ra phần thưởng cho đứa con của mình là một buổi đi mua sắm với nó. Thế nhưng phải nói thế nào cho nó nghe lời cũng là một vấn đề. Nếu bà nói rằng nó hãy học thật tốt đi, thì nó lại thích làm ngược lại, bởi vì nó muốn chiến thắng người đối diện. Bà mẹ trong ví dụ này đã sử dụng chiến thuật đôi bên cùng chiến thắng. Bà biết rằng nếu bà nói rằng " nếu con không học và không đạt kết quả tốt , con sẽ không được đi mua sắm" , thì chắc chắn thất bại. Khi Bà Mẹ nói như vậy , tình huống đưa ra là sự đối đầu, và đứa trẻ sẽ nghĩ rằng nếu như nó học tốt thì người mẹ nó mới là người chiến thắng, vì vậy nó sẽ học rất tệ để đánh bại người mẹ của mình. Bản chất hiếu chiến là thứ trong con người nào cũng có, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Có những con người sinh ra đã mang bản chất hiếu chiến cực kỳ cao như đứa trẻ trong ví dụ này vậy. Nó sẽ chiến đấu với bất cứ ai, với bất cứ chuyện gì chỉ để nó cảm thấy nó là kẻ chiến thắng, mặc kệ tất cả hậu quả. Với những người cực kỳ hiếu chiến thế này, thì cần phải biết thao túng tâm lý hiếu chiến của nó bằng chiến thuật đôi bên cùng thắng. Người mẹ trong câu chuyện sẽ nói "Nếu như con học đạt kết quả tốt, mẹ con mình sẽ cùng được đi mua sắm với nhau". Với cách diễn giải như vậy, đứa trẻ sẽ cảm giác rằng nó và người mẹ của nó cùng chiến tuyến , và nếu như nó đạt kết quả cao , cả nó và mẹ nó đều sẽ được đi mua sắm, nghĩa là nó đã chiến thắng . Trong câu nói này người mẹ đã khéo léo đặt mình đứng bên cạnh trở thành đồng minh của đứa trẻ, mà còn tạo cảm giác đặt trọng trách lên vai nó. Đứa trẻ sẽ nghĩ rằng không chỉ nó chiến thắng cho bản thân nó , mà nó còn đem chiến thắng về cho cả mẹ của nó nữa . Với bản tính cực kỳ hiếu chiến của mình, đó sẽ là động lực to lớn để nó vượt lên tất cả và làm những điều mà mẹ nó muốn. Đương nhiên rằng chiến thuật đôi bên cùng thắng này không áp dụng với người ngoài, bởi người ngoài chẳng là gì của ta cả. Bọn họ có sống hay chết thì chúng ta cũng chẳng quan tâm, bởi hơi đâu mà lo cho người dưng? Chiến thuật đôi bên cùng thắng này thường áp dụng cho những người rất quan trọng với ta, giống như đứa con quan trọng với mẹ nó vậy. Đứa trẻ ấy dù có ngỗ ngược thế nào cũng là con của người phụ nữ kia, và người phụ nữ phải dùng chiến thuật đôi bên cùng thắng này để mong cho nó có một tương lai tốt hơn. Cũng như vậy , Vạn Vân Phong trong tình huống này chính là người quan trọng. Bản thân hắn là nghĩa tử của diêm Vương , tức là người cùng phe với Hắc Bạch vô thường. Bọn họ không thể đối chọi với hắn, mà dùng chiến thuật đôi bên cùng thắng để lôi hắn về chính đạo. Người ta thường nói "chỉ khi nào con muỗi đốt vào giữa háng của bạn, thì bạn mới biết rằng bạo lực không phải lúc nào cũng giải quyết được vấn đề". Khi giải quyết vấn đề bằng bạo lực , đó là khi ta đã cùng đường bất lực lắm rồi. Hắc Bạch vô thường sẽ không lao vào đánh đấm với đối tượng ngoan cố kia , bởi thứ nhất hắn là người cùng phe , và thứ hai là họ chưa cùng đường đến mức độ phải dùng tới bạo lực. Bọn họ đã sử dụng trí tuệ để giải quyết êm đẹp mọi chuyện, giúp Vạn Vân Phong không làm chuyện ngông cuồng. Hắc Bạch vô thường lúc này cúi đầu thi lễ, mà Vân Phong cũng cúi đầu chào, bọn họ hướng Vân Phong mà nói.

- "Được rồi, chắc phải từ biệt vương tử ở đây rồi, chúng ta đưa linh hồn người xấu số về thế giới bên kia đây"

Cũng đã đến lúc Hắc Bạch vô thường phải làm chuyện cần làm , đó là công vụ của họ. Vân Phong lúc này cười xấu hổ , lại cúi đầu thi lễ , có chút ngập ngừng.

- " à hai vị này... những lời nói bậy bạ của tại hạ về diêm vương ấy , hai vị đừng có nói lại cho ông ấy biết nhé! Nếu hai vị không nói, tại hạ vô cùng biết ơn"

Hắc Bạch vô thường lại nhìn nhau , xem ra Vân Phong cũng thật sự biết mình đã nói lỡ lời. Hắn xấu hổ nên xin họ giấu diếm chuyện đó, bọn họ mỉm cười gật đầu mà nói.

- " được chứ . Mà thật ra chúng ta bây giờ không nhớ rằng vương tử đã nói gì cả, nên có lẽ cũng không biết gì mà kể lại với diêm vương đâu, xin vương tử cứ yên tâm."

Vân Phong nhẹ nhàng mỉm cười , cảm thấy may mắn vì đã không làm chuyện bậy bạ, hắn thở dài nói.

- "vậy thì khi hai vị gặp lại nghĩa phụ , xin hãy nói với nghĩa phụ rằng Vạn Vân Phong gửi lời vấn an ngài"

Hắc Bạch vô thường liền gật đầu, bọn họ cảm nhận rằng mọi chuyện đã thật sự tốt đẹp rồi. Nguyệt Hằng nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới có cơ hội để nói, nàng bước tới nắm tay Vân Phong mà nghẹn ngào.

- "thiếp phải đi rồi, thực sự phải chia tay ở đây rồi. Thiếp cũng không muốn xa chàng chút nào cả , nhưng hoàn cảnh bây giờ thì không thể thay đổi được, đành phải hẹn chàng kiếp sau thôi. Xin chàng đừng buồn nữa , kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại mà, lúc đó chúng ta sẽ có một tương lai thật đẹp."

Thật trớ trêu, Nguyệt Hằng mới là người bị rơi vào cảnh đau khổ, thì chính nàng mới lại là người đang an ủi Vân Phong. Vạn Vân Phong nở một nụ cười gượng, hắn thực sự không biết nói gì lúc này, cũng chỉ lặng lẽ cúi đầu chào. Hắc Bạch vô thường dẫn Nguyệt Hằng đi, họ biến mất trong không trung , dịch chuyển xuống âm giới để trình diện với diêm vương. Nguyệt Hằng đã thực sự rời khỏi dương thế, để lại một nam nhân tóc trắng đang thẫn thờ đứng đó nhung nhớ về nàng.

Vạn Vân Phong lúc này tiếc nuối vô cùng, khuôn mặt nhăn nhó lẩm bẩm nói.



- " Tức thật là tức, đấu hồn Bạch Hổ đã vào trong tay rồi mà để mất đi như vậy, hỏi có đáng căm hận không cơ chứ?"

Khuôn mặt méo mó của bạch y nhân khi phút chốc mất đi thứ quý giá của cuộc đời mình. Thức ăn đưa tới tận miệng còn để người ta giật mất, tiên nữ ôm vào trong tay mà còn không giữ được, thì có phải quá vô dụng hay không? Vân Phong lững thững bước vào trong làng, bước chân đi về lại ngôi nhà của mình. Từng bước chân lững thững đến ngôi nhà ấy, nơi mà hắn chuẩn bị tất cả cho một lễ cưới ấm cúng và êm đềm. Thế mà ấm cúng êm đềm đâu chẳng thấy, chỉ thấy căn nhà đã bốc cháy chỉ còn lại tro tàn. Khuôn mặt Vân Phong buồn rười rượi , hắn đứng trước ngôi nhà đã cháy, và bên cạnh là những cây cọc đóng thẳng. Những cây cọc nhuốm máu, trên cọc là những cái đầu của của những đứa trẻ ngây thơ vô tội bị chặt đứt và cắm trên đó, thật quá dã man. Hắn lết chân đi qua bãi cọc , nhìn về một đống bầy nhầy cạnh bãi cọc, đấy chính là xác của lũ trẻ bị chặt đầu chất thành đống, thật đau xót biết bao nhiêu. Trên núi xác lũ trẻ kia, có xác của một thiếu nữ không mảnh vải che thân bị vứt lên trên cùng, vẻ mặt khi chết rồi vẫn còn đang vô cùng kinh hãi. Khung cảnh dã man tàn bạo này đang hiện ra trước mắt hắn, khiến cho một kẻ có tâm đạo tương đối vững vàng còn cảm thấy điên loạn. Bước chân thất thần của Vân Phong quay lại bãi cọc, dừng lại khi chân đạp phải một thứ gì đó . Hắn cúi người xuống lượm một đống vải rách màu đỏ lên, nhìn vào thì nhận ra đó là bộ quần áo cưới mà hắn mua tặng cho người vợ của mình. Bộ áo cưới ấy đã bị xé nát như tươm, vứt lăn lóc trên đất khiến cho trái tim hắn căm phẫn. Vạn Vân Phong siết chặt áo cưới của vợ mình trên tay , ngước đầu lên nhìn trời cao, nước mắt ứa ra mà hỏi.

- " Ông trời ơi, tại sao không để bọn cướp đến sớm một chút, hay để bọn cướp đến trễ một chút , mà lại để chúng đến ngay lúc con rời đi thế này? Không lẽ đây là sự sắp xếp của ông trời ? Không lẽ đây thực sự là thiên ý, là trời muốn trừng phạt con hay sao? Con biết con chỉ là một sinh mệnh đầy tội lỗi , nhưng nếu có trừng phạt tội lỗi mà con đã gây ra, thì ngài hãy trừng phạt lên con đi. Hà cớ làm sao thiên thượng lại để những người bên cạnh con phải chịu tai họa khủng khiếp như vậy? Họ có lỗi lầm gì đâu?"

Một câu hỏi lớn không lời đáp, chẳng một chút trả lời . Hắn lại cúi gầm mặt xuống đất , gạt đi những dòng lệ thương xót.

- " Cái gì mà thiên ý ? Cái gì mà ông trời trừng phạt mình chứ? Ông trời đâu có rảnh rỗi để mà quan sát những sinh mệnh bé nhỏ như mình ? Là mình tự huyễn hoặc bản thân mà thôi. "

Bước chân lững thững của người đàn ông thất bại khi không thể bảo vệ được những con người bên cạnh mình. Hắn bước tới một cái cọc, quỳ xuống nhìn lên đầu đứa trẻ trên ấy, một khuôn mặt quen thuộc làm sao. Đó là đứa trẻ họ Hồ, mới ngày trước còn đi chăn ngựa cho hắn, bây giờ đã bị đóng lên cọc. Hắn nhìn vào khuôn mặt đầy kinh hãi của đứa trẻ mười tuổi, mắt nó trợn trừng hoảng sợ, hắn lại gạt nước mắt.

- " tiểu đệ ơi, xin lỗi đệ vì đã không ở bên đệ ở những giây phút cuối cùng. Ta đã hứa rằng sẽ bảo vệ đệ và tất cả mọi người, ấy thế mà khi tai họa đổ xuống ta lại không ở đây, không bảo vệ mọi người như lời đã hứa. Ta xin lỗi, ta xin lỗi mọi người, hu hu hu..."

Uất ức và ân hận , nhưng tất cả cũng đã muộn rồi, chẳng còn thay đổi được nữa. Hắn nhẹ nhàng đưa hai tay ôm cái đầu đứa trẻ họ Hồ, cố gắng nhẹ nhàng như sợ đứa trẻ đau, nhổ đứa trẻ ra khỏi cọc và ôm vào trong ngực mình.

- " Nực cười , thật nực cười. Ta đường đường là Đế Vương tu chân giới , lại không thể bảo vệ được vợ và những đứa em của mình , chuyện này đến tai tu chân giới há chẳng phải trò đùa hay sao? Ha ha ha..."

Hắn bất chợt bật cười, là tiếng cười của sự cay đắng giễu cợt. Hắn đang cười chính mình, giễu cợt chính mình. Hắn ôm đầu đứa trẻ ấy , lững thững đi tới núi xác kia. Hắn tìm trong đó ra đúng cơ thể của đứa trẻ ấy, rồi ráp đầu lại, để cho đứa trẻ được toàn thây. Hắn lại quay lại bãi cọc nhổ một cái đầu mới, rồi lại ra núi xác tìm cơ thể. Hắn cứ làm như vậy, ráp đúng tất cả, nhẹ nhàng không muốn để những đứa trẻ ấy đau. Khi chỗ nào được ghép đúng vào chỗ đấy, những đứa trẻ đã được đặt thành một hàng , hắn mới tới ôm Nguyệt Hằng vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc nàng. Cơ thể Nguyệt Hằng bị hành hạ tàn tạ trông thật đáng thương làm sao. Hắn lấy ra một bộ đồ mới, nhẹ nhàng mặc lại cho nàng, ôm nàng vào lòng, hôn lên má nàng thì thầm vào tai người phụ nữ đáng thương ấy.

- " vợ yêu ơi, nàng yên nghỉ đi, mọi chuyện còn lại để ta lo."

Nói đoạn đưa tay vuốt mặt người vợ của mình . Đôi mắt trợn trừng kinh hãi của Nguyệt Hằng sau cái vuốt tay ấy cũng đã nhắm lại, trên đôi môi nàng bất chợt nở một nụ cười mãn nguyện.