Vạn Vân Phong lủi thủi đi ra phía sau nhà, hắn lấy từ sau đấy ra một cái cuốc và một cái xẻng rồi lại lủi thủi đi về phía trước. Hắn cầm cuốc bắt đầu đào bới, sẽ đào cho Nguyệt Hằng và những đứa trẻ một "căn nhà mới" để bọn họ có thể yên nghỉ. Mỗi căn nhà mới này sẽ nằm sâu dưới đất, sẽ không ai đến cướp phá họ nữa. Từ nay về sau bọn họ sẽ không còn khổ đau nữa đâu, sẽ không còn lo sợ bị cướp đốt phá nữa đâu, sẽ không còn sợ bất cứ điều gì nữa đâu . Tất cả mọi đau khổ đã qua rồi, giờ chỉ việc yên nghỉ thôi. Hắn cứ thế mà đào, sau khi đào được một huyệt mộ và an táng cho một đứa trẻ , hắn lại tiếp tục đào cái tiếp theo. Cứ thế mà làm việc , tưởng chừng cứ phải lủi thủi một mình thì bỗng có tiếng nói phát ra.
- " làm việc chăm chỉ quá nhỉ, có cần chúng ta giúp một tay không?"
Vân Phong dừng tay, liếc mắt sang nhìn thì thấy ở đâu một nhóm năm người xuất hiện, bọn chúng từng bước tiến lại gần, thấy Vân Phong đang đào như vậy thì cười nhạt hỏi.
- " Người có phải là cái tên trong lời đồn, có phải là chú rể của ngày hôm nay đúng không?"
Vân Phong dừng cuốc lại, từ từ quay sang nhìn cái đám người mới tới. Nhìn bề ngoài thì thấy đây là một lũ bặm trợn, ăn nói không ra thể thống gì , hắn nheo mắt nhìn bọn bặm trợn ấy mà nói.
- " Ta đúng thật là chú rể của ngày hôm nay , và những người nằm xuống đây đều là người của ta . Còn các ngươi là ai, tới đây làm gì? Các ngươi có liên quan gì tới chuyện này không?"
Hắn vừa hỏi vừa chỉ vào những huyệt mộ, ánh mắt lộ lên sát khí. Trong đám bặm trợn ấy có một tên trông to lớn nhất, hắn cầm một cây côn sắt trên tay, ung dung bước lên trước nhìn Vân Phong mà ngạo nghễ giới thiệu.
- " nói cho ngươi biết thì cũng được thôi, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi , cho ngươi biết một chút cũng không là gì quan trọng. Chúng ta là tổ đội trinh sát Thiên Sơn ngũ chỉ trong 108 anh hùng Lương Sơn Đồng, phục mệnh Minh chủ Tiều Đực xuống đây để do thám tình hình. Chúng ta được lệnh gặp kẻ nào giết kẻ nấy, và nhà ngươi có muốn trăn trối gì không?"
Từng hành động và lời nói đều thể hiện sự khát máu của bọn cướp. Vạn Vân Phong im lặng một chút, đoạn lại tiếp tục cầm cuốc lên, hắn dùng cuốc đào huyệt tiếp, vừa đào vừa nói.
- "Để ta an táng xong cho những người ở đây đã , rồi sẽ quay sang tiếp chuyện với các ngươi."
Chẳng một chút sợ hãi, cũng chẳng có ý định gì bỏ chạy, Vân Phong vung từng nhát cuốc tiếp tục đào. Bọn cướp thấy thế thì cười phá lên , tên cầm côn điệu bộ khả ố mà nói.
- "Được rồi, thế cũng được. Chúng ta có thời gian, cho người sống thêm chút nữa cũng chẳng sao. Ngươi cứ đào từ từ thôi, tiện thể thì đào thêm một cái nữa cho chính ngươi sử dụng luôn, sẽ đỡ mất công lão tử phải phiền dọn dẹp. "
Tên cướp có vẻ rất tự tin vào bản lĩnh của mình, quyết định nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Vạn Vân Phong mặc kệ, hắn vẫn từng nhát cuốc bổ xuống, lấy xẻng xúc đất , làm việc cần làm. Bọn cướp cũng không có ý định ngăn cản hắn , để mặc cho hắn thực hiện những công việc ấy . Vân Phong sau khi đã làm xong tất cả, cho tất cả được yên nghỉ trong lòng đất mẹ, lúc này mới cầm cây xẻng bước về phía bọn cướp mà hỏi.
- " ta cũng đoán trước được cả rồi, nhưng hỏi lại cho chắc ăn vậy thôi . Những con người ở đây là bị bọn Lương Sơn Đồng các ngươi thảm sát hay sao?"
Khuôn mặt của hắn phẫn nộ, ánh mắt trừng lên nổi cả gân máu. Cái thái độ ấy của Vân Phong làm cho bọn cướp có chút ngạc nhiên. Chúng thấy gã công tử kia thân cô thế cô mà dám trừng mắt nhìn bọn chúng, không phải hận quá hóa rồ đấy chứ? Trong lòng khinh bỉ, bọn chúng cười phá lên nói .
- "đúng vậy, chính là chúng ta làm đấy. Nhà ngươi có thể làm gì được chúng ta? A ha ha ha..."
" BỐP... CRACK..." Vạn Vân Phong không nói không rằng vung cây xẻng đập thẳng vào mặt một tên cướp, khiến mặt hắn bẹp dí, ngã vật xuống đất bất tỉnh. Lực đập mạnh quá khiến tên cướp bay màu ngay tại chỗ, mà cái xẻng cũng gãy ra làm đôi. Bọn cướp ngoác mồm ngạc nhiên vô cùng, không ngờ tên này lại hành động nhanh đến thế . Mà đòn đánh không chỉ có vậy, Vân Phong thuận theo đà nhẹ nhàng xoay người chụp lấy cây cuốc vuốt một đường từ trên xuống, bổ thẳng đầu một tên nữa. Tên thứ hai lãnh trọn một cuốc vào đầu, gục xuống dưới đất đăng xuất ngay tại chỗ, cây cuốc cũng gãy làm đôi. Trong thoáng chốc hai tên cướp đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian, làm ngơ ngác ngỡ ngàng những tên đồng bọn còn lại, chúng trừng mắt chỉ tay vào mà mắng .
- " tên khốn kiếp hèn hạ kia, tấn công sao không báo trước hả? Cha mẹ ngươi dạy ngươi như thế hả đồ vô giáo dục?"
Vân Phong bật cười một tiếng, chỉ tay về phía ba tên còn lại mà gầm lên.
- "Giết người đền mạng , đó là quy luật tự nhiên . Tất cả các ngươi phải chết ở đây, không một bên nào được chạy thoát."
Vân Phong khuôn mặt lộ ánh mắt đỏ ngầu , không cần phải nói cũng biết cơn phẫn nộ của người đàn ông kia lớn thế nào. Nhóm năm người thoáng chốc đã đập bay màu mất hai , chỉ còn ba người. Tên chỉ huy trong lòng thấy hoảng sợ, nhưng vẫn chưa biết thực lực đối thủ thế nào, nên chưa biết có nên rút lui hay không. Hai tên kia bị đánh gục vì quá bất cẩn nên chưa đánh giá được tình hình, hắn liền lập tức quát lên.
- " bọn bây lao vào giết tên vô lại ấy cho ta."
Hai tên ngũ chỉ còn lại nghe lệnh lập tức tuốt đao, mặc dù cũng cảm thấy sợ hãi nhưng không dám chống lệnh mà xông vào chém tới tấp. Vạn Vân Phong không hề nao núng, hắn ung dung né từng đòn chém của chúng , bước chân nhanh nhẹn hóa giải toàn bộ các đòn tấn công. Bọn chúng chém liên tục đều hụt cả. " Bốp... " bọn cướp chém một hồi mỏi tay, trong khoảnh khắc sơ ý bị Vân Phong tung đá trúng ngay một tên, hắn ngã vật về sau té chổng vó. Tên cướp bị đánh té ngã thì vội lồm cồm bò dậy lui ra sau, mà tên cướp còn lại thấy vậy thì giật mình lùi về không đánh nữa.
Tên chỉ huy nhóm ngũ chỉ vốn là một tên cấp độ võ trung , hắn không dám tấn công mà muốn đem thuộc hạ làm tốt thí để xem thực lực đối thủ thế nào. Thấy thuộc hạ bị đánh ngã, mà đối phương thì thân pháp nhanh nhẹn, tung chiêu gọn lẹ, cơ mà không có một chút chân khí nào được đánh ra. Nếu không có chân khí thì dù thân pháp có ảo diệu thế nào cũng chẳng phải là đối thủ khiến người khác lo sợ. Nghĩ như vậy , tên chỉ huy lúc này muốn ra oai, hắn bật cười nói.
- "Ha Ha Ha... Không ngờ ở đây cũng gặp được cao thủ, có lẽ ta phải đích thân ra tay rồi."
Nói đoạn vung cây côn sắt lên loan vài vòng đẹp mắt, đoạn chỉ tay vào cây côn sắt mà khoe khoang.
- "Đây là thiên sơn côn , là một cây côn vô cùng nặng, uy lực sát thương vô cùng lớn. Đã lâu lắm rồi mới có kẻ khiến ta phải dùng lại cây thiên sơn côn này , ngươi phải cảm thấy tự hào đi."
Vạn Vân Phong vẻ mặt không một chút cảm xúc, nhìn vào cây côn sắt ấy mà chẳng buồn suy nghĩ gì. Cái gì mà thiên sơn côn chứ? Đó chẳng qua cũng chỉ tự bốc phét về bản thân mà thôi, hắn phất tay một cái cười nhạt.
- "Giặc cướp thì cũng chỉ là giặc cướp thôi , là thứ rác thải tận cùng của đáy xã hội, có cái gì mà phải bốc phét nhiều như vậy? Nếu muốn đánh thì tới đây nhanh lên, đừng múa môi múa mép làm phiền người khác."
Tên chỉ huy nghe vậy thì hự lên một tiếng, tức giận trợn mắt mà mắng.
- " Đồ ngu, không biết trời cao đất dày là gì ? Hãy xem côn của bổn anh hùng đây."
Dứt lời lao tới vuốt cây côn loan một vòng, uốn lượn một đường vung lên cao từ trên đánh xuống. Vạn Vân Phong nhẹ nhàng lách sang một bên tránh được đòn ấy. Khi cây côn đập xuống , đòn đánh trúng ngay tảng đá làm cái "Bốp" kéo theo chân khí của một tên võ trung khiến tảng đá vỡ vụn văng tung tóe. Khi bước chân của Vân Phong vừa lách sang, tên chỉ huy kia dường như đã đoán trước được tình huống, hắn liền vung một đường côn vòng lên không trung đánh sang. "BỐP..." Đòn đánh của tên võ trung ấy đã đánh trúng người của Vân Phong, hắn bị trúng đòn hự lên một tiếng văng ra sau nằm lăn lóc, thoáng chốc thắng bại đã được phân. Tên chỉ huy nhếch mép cười thỏa mãn, mà hai tên thuộc hạ thấy vậy thì reo lên cổ vũ.
- " hay quá... hay quá... Chỉ huy thật là võ công cái thế , chỉ một chiêu đã đánh ngã tên ngu dốt kia . Thật không thể tin được, thật tuyệt vời..."
Tên chỉ huy nghe khen ngợi thì sướng lỗ tai, lại loan côn thêm vài vòng rồi giật côn xuống đất một cái "cốp" , ra vẻ oai hùng ghê gớm. Hắn lại chỉ cây côn về phía nam nhân nằm dài trên đất kia, ngẩng cao đầu ngạo nghễ mà nói.
- " Thật đáng tiếc, ngươi dù gì cũng là một cao thủ hiếm có, nhưng đã đụng đến thiên sơn côn của ta thì không thể nào có con đường sống. Không phải là ngươi yếu đuối , mà chỉ trách rằng ta quá mạnh mà thôi."
Tự khen ngợi đối thủ để tự thổi phồng mình lên, tên chỉ huy vô cùng khoái chí mà làm oai với đám thuộc hạ . Hắn bước về phía nam nhân nằm dài trên đất, vừa đi vừa gõ cây côn xuống đất ra vẻ này nọ. Bọn thuộc hạ cũng đang hết lời ca tụng chỉ huy , chờ đợi chỉ huy của chúng kết liễu tên bạch y nhân kia. Từng bước chân đến gần hơn, rồi bước chân vài bước thì "bụp.." , tên chỉ huy đạp phải một cái hố mà sụt xuống dưới, một nửa thân người chìm xuống dưới đất. Hắn ngơ ngác ngạc nhiên không hiểu chuyện gì , thì lúc này nam nhân phía trước mặt hắn đã đứng dậy từ bao giờ, trong tay cầm một cái rìu đang trừng mắt nhìn hắn. Tên chỉ huy vội vùng vẫy tìm cách thoát ra, nhưng không hiểu sao cái hố này lại khiến hắn chật chội không thể di chuyển. Gió đã đổi chiều, Vạn Vân Phong cầm rìu từng bước tiến lại, chuẩn bị vung rìu kết liễu. Tên chỉ huy sợ hãi, hắn vội vàng hướng tay về nam nhân mà nói.
- " công tử, ta nãy giờ chỉ là đang đùa thôi , công tử đừng có giận nhé."
Hắn giờ đã bị khóa mất nửa thân dưới, không thể vung côn được nữa, cho nên chỉ còn nước cầu xin. Hai tên thuộc hạ nhìn thấy tình huống này cũng sợ hãi, vội vàng nói theo .
- "Đúng vậy... Đúng vậy... công tử xin đừng giận, chúng ta chỉ đùa thôi mà."
Vân Phong lúc này trợn mắt , vung cây rìu lao tới mà hét lên.
- " này thì đùa này...ta cho các ngươi đùa luôn."
Hắn vận sức chặt cây rìu từ trên xuống, cắm thẳng cây rìu vào đối tượng. "Phập..." Cây rìu bổ xuống trúng mục tiêu khiến cho đầu tên chỉ huy vỡ ra, máu và não văng tung tóe. Tên chỉ huy bay màu một cách lãng xẹt, không kịp trăn trối điều gì. Vân Phong rút cây rìu khỏi cái đầu , hắn lừng lững bước về phía trước, người dính đầy máu chỉ tay về phía hai tên cướp còn lại mà gầm gừ.
- " các ngươi...hai tên khốn nạn các ngươi... mau lại đây, ta sẽ tiếp đón các ngươi chu đáo."
Hai tên cướp kinh hồn bạt vía, nãy giờ đánh nhau với hắn không có vũ khí mà còn không chém được , bây giờ hắn mang cây rìu trên tay thì bọn chúng sao đánh lại được chứ? Bọn chúng vội vàng quay lưng bỏ chạy một mạch, thoáng chốc đã biến mất phía sâu trong rừng cây kia.