Bạch Đạo Sư

Chương 561: Ninh Sơn Dạm Hỏi.



Độc Cô phủ dạo này phát sinh nhiều chuyện phiền phức, khiến cho lòng người bực bội. Độc Cô lão phu nhân đang đi dạo trong vườn hoa, tâm trạng cảm thấy không vui. Thì cũng đúng thôi , tự nhiên nha hoàn của mình bị bắt cóc, rồi cái tên kẻ thù kia lại tới cầu hôn quậy phá , thì làm sao bà ta vui cho được? Chuyện cũ đã xảy ra từ mấy ngày trước rồi , nhưng nhất thời vẫn còn ấm ức kéo dài, vì thế mà mấy ngày nay tâm trạng rất bực bội. Bà đang đi dạo trong phủ, chăm sóc những cánh hoa mới nở, xem như là tìm kiếm chút niềm vui trong hoàn cảnh này. Ngắm nhìn những đóa hoa xinh đẹp mới nở, Thúy Nga tâm thế dịu đi được một chút , bất ngờ lúc này có người hốt hoảng chạy vô gọi lớn.

- "Lão phu nhân ơi , có chuyện rồi, to chuyện rồi lão phu nhân ơi..."

Khuôn mặt của Thúy Nga mới dịu đi được một chút, thì tiếng hét ấy đã làm cho bà ta nhăn nhó trở lại. Hai hàng chân mày cau lại, bà nhìn về hướng gia nhân đang chạy vô mà hỏi.

- "Lại có chuyện gì nữa đây ? Không lẽ tên tổng binh sứ lại đến giở trò à?"

Gia nhân chạy lại gần , đưa tay gạt mồ hôi trán, lắc đầu nói.

- "Không phải tổng binh sứ, mà là tổng quản nội cung Ninh Sơn tới tìm. Ông ta dẫn theo nhiều người tới đây nói muốn gặp lão phu nhân, hiện đã đứng trước cửa, mong phu nhân quyết định."

- "Ninh Sơn ư?" , độc cô lão phu nhân thốt lên ngạc nhiên , ngơ ngác bàng hoàng, khuôn mặt kinh hãi. Bà ấy nhìn thẳng tên gia nô mà run rẩy .

- "ngươi nói cái gì ? Có đúng là tổng quản nội cung hay không ? Hay ngươi nhìn nhầm người khác?"

Tên gia nô thấy lão phu nhân run rẩy như vậy thì khiến hắn cũng sợ theo, hắn vội cúi đầu.

- " thưa lão phu nhân, thuộc hạ đã gặp tên tổng quản ấy một lần rồi, đó là lần hắn vô đây dự tang của chủ nhân. Không sai được, chính là hắn."

Thúy Nga nghe vậy càng lúc càng sợ, khuôn mặt lại tái đi, không nói được câu gì. Vẻ mặt của Thúy Nga khi nghe nhắc tới tên tổng quản nội cung khác hoàn toàn so với khi nhắc đến tên tổng binh sứ, đó là tràn ngập sự sợ hãi. Tên gia nhân đứng bên cạnh nhìn thấy phản ứng ấy, trong lòng cũng có chút nhận ra điều khác biệt, ngập ngừng hỏi.

- "Thưa lão phu nhân, hay là để nô tài ra bảo ông ấy về đi . Nô tài sẽ nói phu nhân hôm nay không khỏe, không muốn tiếp khách , như vậy có được không?"



Tên gia nhân kia nghĩ rằng các ứng xử này cũng sẽ phù hợp, bởi nếu là tên tổng binh sứ thì bà ta lập tức đuổi đi ngay , nên hắn cho rằng tên tổng quản Nội Cung này cũng không khác biệt lắm. Cơ mà phản ứng của Thúy Nga lại hoàn toàn khác, bà ta nghe tên hầu đề nghị đuổi người thì giật mình, ánh mắt sợ hãi mà xua tay.

- " Không được, tuyệt đối không được làm mất lòng hắn . Tên này là một kẻ vô cùng nham hiểm và tiểu nhân, không thể là cư xử ẩu được đâu"

Phản ứng hoảng sợ và rất cẩn trọng của Thúy Nga làm tên gia nhân khựng người lại, khuôn mặt hắn lo lắng .

- " vậy... phải làm sao, xin lão phu nhân cứ nói"

Là gia nhân thì đâu có quyền quyết định, đương nhiên là phải đợi lệnh chủ rồi. Tên gia nhân hướng ánh mắt chờ đợi mệnh lệnh từ chủ, Thúy Nga lúc này hướng tên gia nhân mà chỉ thị.

- "Người cứ tạm thời mời hắn vô trong phòng khách , trà nước cẩn thận. Hãy nhớ tuyệt đối không làm hắn phật ý, ta sửa soạn một chút rồi ra ngay"

Phong thái vô cùng nghiêm túc, ánh mắt của Thúy Nga dường như đang tính toán điều gì đó thâm sâu. Gia nhân nghe vậy vội cúi đầu thi lễ.

- " Vâng, nô tài biết rồi , nô tài lập tức đi làm ngay"

Rồi sau đó chạy đi làm việc, hướng ra ngoài vị khách không mời kia mà tiếp đón. Thúy Nga ở lại đứng thẫn thờ, khuôn mặt suy tư. Bà ta hiểu rằng cái tên Ninh Sơn này khác biệt tên Tân Biên kia, cho nên cách ứng phó cũng phải khác biệt. Cái tên Tân Biên kia dù gì cũng là đàn ông, là người có khí chất của người quân tử. Đối với tên Tân Biên thì cho dù có đuổi thẳng mặt hay chửi mắng hắn, hắn cũng không ghi thù trong bụng mà tìm cách ám hại trả thù. Còn tên thái giám này là một tên tiểu nhân đích thực, chỉ cần không vừa ý là sẽ ghi thù và tìm các ám hại sau lưng. Người ta không sợ làm kẻ thù với người quân tử , chỉ sợ mất lòng bọn tiểu nhân. Đối với bọn tiểu nhân thì phải hết sức đề phòng không được làm mất lòng chúng, vì ta sẽ không biết được bọn tiểu nhân sẽ giở trò gì sau lưng ta, vậy nên đề phòng bọn này là không thể không có. Thúy Nga hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó trở về phòng mình sửa soạn lại y phục chỉnh tề, rồi mới bước ra gặp kẻ mà bà không muốn gặp một chút nào. Bước chân của người phụ nữ ấy tới gần phòng tiếp khách, rồi dừng lại trong thoáng chốc. Bà đứng đó ưỡn ngực hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mình là Độc Cô lão phu nhân, là người phụ nữ đứng đầu phủ . Bà phải mạnh mẽ để người khác dựa vào, không được tỏ ra yếu đuối khiến gia đình bị người khác bắt nạt và chịu thiệt thòi. Sau khi lấy đủ can đảm, lúc này mới bước ra. Khi vừa vào phòng khách, bà đã thấy Ninh Sơn dẫn theo vợ và con trai tới, bà bật cười một tiếng ra vẻ tự nhiên.

- "A ha, thật quý hóa quá . Lâu rồi không thấy tổng quản đến chơi nhà , không biết hôm nay cơn gió lạ nào đã đưa ngài tới đây vậy? Thật khiến lão nương cảm thấy kỳ lạ."

Thúy Nga vừa đi vừa dò ý, liếc nhìn thấy Ninh Sơn không chỉ dẫn theo vợ con, mà dẫn theo cả người hầu khiêng những cái rương rất lớn. Ninh Sơn vừa gặp Thúy Nga đã bật cười , hắn đứng dậy thi lễ nói.

- " Lão phu nhân xin đừng quá lời, bổn tọa hôm nay tới đây là muốn gặp phu nhân để bàn chút chuyện quan trọng. Việc bổn toạ muốn bàn là việc đại sự, chứ cũng không phải là rảnh rỗi gì mà đi chơi, xin phu nhân dành cho bổn tọa chút thời gian để ta vào việc chính"



Khuôn mặt của tên Thái giám ấy rất đôn đã, miệng cười nhưng khuôn mặt sắc lạnh , nhìn kiểu gì cũng không thể có thiện cảm. Thúy Nga cảm thấy mọi việc không phải là điều đơn giản, bà từ từ ngồi vào bàn , đưa mắt nhìn sang tên thái giám mà hỏi.

- " Thật không ngờ tổng quán nội cung mà cũng có chuyện quan trọng cần nói với một bà già goá như ta sao? Ta thật sự không nghĩ ra giữa hai chúng ta có chuyện gì cần nói cả. Không biết chuyện đó quan trọng như thế nào mà để cho tổng quản nội cung phải bớt thời gian mà tới tận đây như vậy, thật khiến người khác rất tò mò"

Có lẽ như Thúy Nga đã muốn vào thẳng vấn đề mà không cần vòng vo . Ninh Sơn cũng muốn điều này, hắn bật cười vỗ tay một tiếng. Sau cái vỗ tay ấy, sáu tên gia nhân khiêng ba cái rương lớn tới trước đặt xuống . Ninh Sơn đích thân bước ra mở từng cái rương. Hành động của hắn thu hút tất cả ánh nhìn của người xung quanh. Cái rương thứ nhất mở ra là những món trang sức tinh xảo xinh đẹp. Cái rương thứ hai là những món đồ cổ gốm sứ đắt tiền. Cái rương thứ ba chứa toàn là đao kiếm sắc bén. Thúy Nga nhìn thấy rương đao kiếm thì giật mình , ngơ ngác nhìn sang hỏi.

- " Tổng quản đại nhân , Ông làm vậy là ý gì?"

Phủ Độc Cô không tính người hầu thì bây giờ chỉ còn có 3 người phụ nữ, và cả ba người phụ nữ này đều không biết võ công, như vậy tặng đao và kiếm không đơn giản là tặng phẩm mà chắc chắn còn có ý đồ gì đó. Ninh Sơn mỉm cười sắc lạnh, ánh mắt tràn đầy sự hiểm độc. Hắn lại bưng một cái rương nhỏ nhất trong tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn, đồng thời mở rương ra thì bên trong toàn là vàng thỏi. Thúy Nga lại một lần nữa ngơ ngác, ngập ngừng nói .

- " công công, chuyện này là sao? Tự nhiên mang những thứ này đến đây, ông không nói sao ta hiểu được?"

Ninh Sơn bật cười the thé, hắn ngồi xuống ghế, tay vỗ lên cái rương vàng, đưa ánh mắt nhìn về phía Thúy Nga.

- " vậy thì Độc Cô lão phu nhân à , người thẳng thắn vậy ta cũng vào việc luôn. Ta nghe nói lão phu nhân có đứa con gái xinh đẹp, năm nay đã 15 tuổi , có phải không?"

Thúy Nga nghe nhắc tới con gái thì giật mình, khuôn mặt tái đi, ngập ngừng hỏi.

- " Đó là chuyện của nhà ta , không biết tổng quản đại nhân hỏi để làm gì?"

Ninh Sơn lúc này quay sang nhìn thằng con của mình hất hàm một cái. Tên Ninh Thạnh ấy đưa hiểu ý, vội vã bước tới trước mặt của Thúy Nga cúi đầu thi lễ.

- " Thưa độc cô lão phu nhân, không giấu gì người, cách đây mấy ngày vãn bối có ra ngoài bờ sông dạo mát, vô tình bắt gặp tiểu thư ở đấy. Vãn bối và tiểu thư nhìn nhau mới lần đầu tiên nhưng tựa đã quen nhau từ mấy kiếp rồi, chưa từng nói chuyện nhưng thông qua ánh mắt đã biết rằng tâm đầu ý hợp. Mấy ngày nay vãn bối về nhà không thể quên được hình ảnh của tiểu thư, trong lòng vô cùng nhung nhớ, ngày ăn không ngon đêm không ngủ được. Tiểu bối cảm thấy mình đã si mê tiểu thư, nên đánh liều nhờ phụ mẫu tới đây hỏi cưới nàng về làm vợ, xin lão phu nhân chấp nhận cho hôn sự này."