Hành động của Yên nhiên khá là gấp rút, cộng thêm khuôn mặt hoảng hốt ấy khiến cho Diệp Lan và Thúy Nga ngạc nhiên. Thúy Nga nhìn Yên Nhiên đang phản phất sự lo lắng, bà tò mò hướng con gái mình mà hỏi.
- "Có chuyện gì vậy ? Tại sao trông con hoảng hốt thế ? Con đã nhìn thấy điều gì đó đáng sợ à?"
Yên nhiên khuôn mặt vẫn còn lưu lại nét sợ hãi, ngập ngừng nói.
- " Lúc nãy con nhìn thấy có ba người đàn ông trông bặm trợn đang trừng mắt nhìn con , cứ giống như là dọa đánh con vậy."
Thúy Nga nghe vậy thì ồ lên một tiếng ngạc nhiên, mà Diệp Lan bên cạnh thì cười khúc khích . Diệp Lan nhìn thấy Yên Nhiên còn nhỏ tuổi chưa có kinh nghiệm sự đời , cho nên nhìn nhận vấn đề có lẽ không được đúng đắn, nàng từ tốn nói.
- " Cái gì mà trừng mắt nhìn muội chứ ? Cái gì mà dọa đánh muội chứ ? Yên Nhiên bé nhỏ thật là không hiểu chuyện rồi, ở đây thì làm gì có ai dám có thái độ đó với muội? Không thể có chuyện đó xảy ra được."
Yên Nhiên ngạc nhiên không hiểu Diệp Lan đang nói gì , ngón tay còn run run chỉ ra ngoài .
- "muội... vừa mới thấy thật mà. Bọn họ ở ngoài đó đấy, trông mặt mũi thật sự rất đáng sợ"
Diệp Lan lại cười tươi hơn, hướng Yên Nhiên mà lắc đầu.
- " Tiểu muội của ta không hiểu rằng muội đang sở hữu một sắc đẹp rất là thu hút người khác. Những người đàn ông ấy không phải là trừng mắt dọa muội đâu, mà chỉ là thấy muội xinh đẹp nên ngơ ngác mà nhìn thôi."
Thứ ánh mắt ấy là thứ ánh mắt của một người đàn ông khi bắt gặp một người phụ nữ quá xinh đẹp khiến cho bản thân có chút ngơ ngác. Yên Nhiên bị giấu trong phủ từ nhỏ, chuyện phong trần nhiều khi nàng không hiểu, nghe tẩu nói vậy thì vẫn chưa nhận ra vấn đề, ánh mắt ngơ ngác.
- "Tẩu tẩu nói thật hay là đang chọc ghẹo muội vậy ? Muội không có đùa đâu, thực sự có ba người đàn ông trông đáng sợ trừng mắt nhìn muội thật mà."
Khuôn mặt của Yên nhiên càng lúc càng trông ngộ nghĩnh, là dáng vẻ của một người đang nói thật nhưng lại có cảm giác là người ta không tin mình. Thúy Nga lúc này cũng không im lặng nữa, bà nở một nụ cười dịu hiền, nắm lấy tay Yên Nhiên mà vỗ về.
- "Tội cho con gái yêu của ta . Con từ nhỏ bị ta giấu bên trong phủ không cho ra ngoài đường, nên con không hiểu cái cảm giác người phụ nữ xinh đẹp bị người đàn ông nhìn thấy như thế nào đâu. Cứ để từ từ, rồi khi chúng ta ổn định chỗ ở ta sẽ dẫn con đi dạo chơi , lúc đấy con sẽ thấy rất nhiều người đàn ông ngắm nhìn nhan sắc của con. Bọn họ không nhìn thẳng mặt thì cũng nhìn lén lút, rồi lúc đó con sẽ hiểu mà thôi."
Nàng tiểu thư xinh đẹp ấy đúng là từ nhỏ đã ở trong phủ, bị giấu không cho ra ngoài . Lần duy nhất ra ngoài thì bị cái tên công tử con của tổng quản nội cung nhìn chằm chằm không chớp mắt. Lúc đó nàng cũng sợ hãi mà bỏ chạy, và bây giờ gặp lại cái ánh mắt ấy khiến cho nàng liên tưởng đến chuyện đã xảy ra mà hoảng hốt. Yên Nhiên tuy không hiểu tường tận những gì mẹ mình nói, nhưng nghe mẹ nói vậy thì cũng dịu nhẹ trong lòng. Nàng cũng hiểu rằng ở vùng đất này anh cả nàng đang làm chủ , cho nên chắc sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Đó là góc nhìn của Yên nhiên thì như vậy, nhưng góc nhìn của người khác thì sao?
Ba tên bặm trợn kia bắt gặp phải một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp khiến cho chúng ngơ ngác , chúng ngẩn ngơ nhìn vào mỹ nữ nhất thời quên mất mọi chuyện xung quanh. Vốn dĩ ba tên côn đồ đang đi làm việc riêng của bọn chúng , trên bước đường lại có duyên bắt gặp đoàn xe ngựa đi tới. Bọn chúng ngạc nhiên khi thấy đoàn xe ngựa ấy trông vô cùng sang trọng, trong lòng tự hỏi không biết cỗ xe ngựa kia là ai mà dàn người đi hộ tống trong hùng hậu đến thế. Khi cỗ xe ngựa tới gần, bọn chúng nhanh chóng nhận ra những người hộ tống cỗ xe ngựa là những tên hộ vệ của tiết độ sứ, và chúng giật mình khi nhận ra đích thân tiết độ sứ cũng đang ở trong đoàn hộ tống kia. Ba tên bặm trợn tròn xoe mắt kinh ngạc, bọn chúng nháo nhác cả lên.
- "Chuyện gì vậy , cái đoàn người ngựa kia là sao ? Tại sao tên tiết độ sứ ấy lại đi hộ tống một cỗ xe ngựa vậy?"
- "Không biết là chuyện gì , nhưng có lẽ bên trong cỗ xe ngựa ấy chắc hẳn là một nhân vật nào đó không tầm thường"
- " Phải đó , tên tiết độ sứ mà hộ tống cỗ xe ngựa ấy, thì bên trong cỗ xe nếu không phải là thượng cấp của hắn, thì cũng là gia đình của hắn mà thôi."
Tò mò vốn là bản chất của con người, và đứng trước một sự kiện quá kỳ lạ như vậy thì sẽ khiến cho con người ta thật sự rất muốn tìm hiểu. Ba tên côn đồ bị thu hút bởi những gì đang nhìn thấy, còn đang đoán già đoán non thì cỗ xe ngựa ấy tới gần, và ánh mắt bọn chúng bắt gặp một thiếu nữ xinh đẹp như tiên giáng trần đang trong cỗ xe ngựa tựa mình nhìn ra ngoài cửa. Mỹ nữ ấy xinh đẹp với làn da trắng nõn, với mái tóc lam huyền ảo, nàng tựa người bên khung cửa nhìn ra khiến bọn chúng thoáng chốc tưởng mình còn đang nhìn vào một bức tranh. Trước sắc đẹp tuyệt thế ấy, bọn chúng ngơ ngác thẫn thờ nhìn vào , nhất thời mất đi ý thức của mình. Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, thiếu nữ xinh đẹp ấy kéo rèm cửa che đi vẻ đẹp tuyệt thế , nàng trốn trong cỗ xe ngựa thoát khỏi tầm mắt của ba tên côn đồ. Ba tên ấy ngơ ngác thẫn thờ nhìn theo cỗ xe ngựa dần đi qua, cả ba tên đỡ lẫn nhìn theo. Cỗ xe ngựa ấy cứ đi rồi xa khuất tầm nhìn của chúng, lúc này một tên lấy lại ý thức chợt nói.
- "Có phải ta nhìn nhầm không vậy ? Bên trong cỗ xe ngựa ấy là một thiếu nữ xinh đẹp như tiên, người đó không phải là người mà Độc Cô Tởm bắt cóc về đấy chứ?"
Một tên khác lập tức hưởng ứng theo.
- "Vậy là nhà ngươi cũng nhìn thấy cái mà ta vừa nhìn thấy phải không ? Đó quả thật là một tuyệt thế mỹ nữ, và hình như lúc nãy nàng vừa cười với ta thì phải?"
Tên kia nghe vậy thì bĩu môi.
- " Nhảm nhí , nhà ngươi nằm mơ đi, nàng mà đi cười với cái loại như ngươi sao ? Rõ ràng nụ cười ấy là nàng đã dành cho ta chứ không phải là ngươi, một tên vừa lùn vừa béo như ngươi thì ai mà thèm nhìn?"
Lôi thế hình người khác ra để mà chế giễu thật sự không phải là điều tốt đẹp gì. Kẻ bị chế giễu cũng không lặng im, trợn mắt phản ứng.
- " nàng không nhìn ta, vậy lại nhìn một cái tên cao gầy trông như một cái xác di động như nhà ngươi hay sao? "
Ba tên bặm trợn này thì một tên cao gầy, một tên lùn béo, hai tên này đang cãi nhau chí chóe. Bọn chúng cãi nhau sừng sộ ,khuôn mặt đỏ ngầu , lúc này cái tên to cao người cân đối có hàm râu quai nón quát lên.
- "Hai ngươi câm mồm lại cho ta . Rõ ràng nụ cười ấy , ánh mắt thẹn thùng e lệ ấy của nàng là dành cho ta. Chỉ có ta mới xứng đáng với nụ cười ấy mà thôi. Các ngươi lấy tư cách gì mà can thiệp chứ?"
Cái tên kia có vẻ là đứa kẻ đứng đầu ba tên, quát lên một tiếng thì hai tên kia im hết.
Bọn chúng không biết góc nhìn của mỹ nữ kia nhìn bọn chúng thế nào, nhưng góc nhìn của bọn chúng thì là mỹ nữ ấy đã nở một nụ cười tình ý với bọn chúng, đó là một nụ cười đưa duyên. Ba tên này thì có một tên có vẻ như là kẻ đứng đầu, là tên to con cân đối với hàm râu quai nón bặm trợn. Còn hai tên kia một tên cao gầy và một tên lùn mập, có lẽ là đàn em. Tên cao gầy suy nghĩ gì đó, trong lòng rất không vui liền nói .
- "Cho dù thiếu nữ ấy có nhìn và cười với ai đi chăng nữa, thì rõ ràng nàng vẫn là người của tiết độ sứ. Chúng ta thân phận thấp bé, làm gì có cơ hội chạm vào lá ngọc cành vàng?"
Có vẻ như cái tên này thực tế hơn rất nhiều , hắn biết nhìn nhận vào điều kiện hiện tại, và nhìn nhận đúng thân phận của mình. Tên lùn mập nghe xong thì cảm thấy thật sự đúng đắn, hắn gật đầu lập tức.
- "Đúng vậy, thiếu nữ xinh đẹp kia cho dù đã phải lòng huynh đệ chúng ta, nhưng thân phận thì vẫn phải là của tiết độ sứ. Nàng ấy nếu không phải là vợ hắn , thì chắc cũng là con gái hắn mà thôi."
Tên râu quai nón nghe vậy thì nheo đôi mắt, bản thân hắn cũng biết rằng hắn không phải là người mà có thể chạm tới được những thứ quá cao xa như vậy. Nhưng mà đã lỡ ngắm nhìn và mộng tưởng mất rồi , thì phải làm sao? Trong lòng tâm tư, hắn quay sang nhìn hai tên đàn em mà gằn giọng.
- "Việc chưa biết thì đừng có đoán mò. Nếu muốn biết nàng ấy là ai , thì tốt nhất đi hỏi thăm một chút. Ta quen biết được một người làm công cho thương buôn Hiệp Ninh, ông ấy vốn là có quan hệ với tên tiết độ sứ ấy , bây giờ đi tìm hắn hỏi một chút là biết."
Hai tên đàn em nghe vậy thì cho là có lý, gật đầu lập tức.
- " phải đó , đi hỏi thăm là biết ngay chứ gì . Bây giờ chúng ta mau tới cửa hàng của người làm công ấy để hỏi chút tình hình"
Trong cuộc đời này, không phải lúc nào mà cũng có thể đạt được sự đồng thuận tuyệt đối như vậy. Cả bọn ba tên đều thống nhất ý tưởng, kéo nhau đi tới cửa hàng mà Hiệp Ninh mở để buôn bán ở Đại La. Bọn chúng đi gấp rút , cứ như là đang mong ngóng điều gì quá mà không thể chậm chân. Khi vừa tới nơi thì thấy cửa hàng này đang nhập một lô hàng lớn, và người quen biết của tên quai nón đang ngồi đếm hàng qua lại. Đoàn nhập hàng này có vẻ rất là đông đúc, rõ ràng là mới chở hàng từ phương xa tới. Tên râu quai nón quay sang hai tên đàn em mà bảo .
- "các ngươi đứng đây, để ta ra hỏi thăm một mình là được rồi."
Nói đoạn không để cho hai tên đàn em phản ứng, nhanh chóng bước đi mất. Tên lùn mập và tên cao gầy đứng lại , đôi mắt chăm chú nhìn theo tên đứng đầu. Bọn họ nhìn thấy tên đại ca bước ra chỗ người làm công , hai người trò chuyện qua lại , xì xầm gì đó . Nói chuyện qua lại được một lúc, sau đó tên đại ca quay trở về. Khi tên quai nón vừa trở về , hai tên thuộc hạ đã vội hỏi.
- " Sao rồi , đại ca đã hỏi được tin tức gì chưa? "