Bạch Đạo Sư

Chương 614: Giang Hồ Hiểm Ác.



Lại một ngày mới đến , ánh sáng chiếu rọi xuống mọi ngóc ngách của thành Đại La. Ánh nắng ngày mới ấy chiếu sáng từng căn nhà, từng con đường, rọi luôn cả dòng sông Cái lấp lánh. Ánh mặt trời chiếu lên đồng cỏ mênh mông ở hai bên bờ sông Cái, và chiếu luôn vào mặt của ba trên bặm trợn đang đi từ trong thành đi ra ngoài. Ba tên bặm trợn Hoàng Chí Bảo rời thành Đại La , bọn chúng đang đi tới điểm hẹn mà chúng đã hẹn với tên nho sĩ kỳ lạ. Hôm nay chính là ngày mà bọn chúng hẹn nhau làm chuyện đại sự , là cái chuyện mà khiến bọn chúng mơ màng về một ngày đổi đời để sống trong nhung lụa quyền quý. Ba tên này đi với nhau , vừa đi vừa nói chuyện một cách bình thường. Bước chân chậm rãi, chúng có vẻ như không quá gấp gáp mà còn đang bàn tính kỹ lưỡng những gì sắp tới. Tên Hoàng vươn tay tút một bông cỏ ven đường đưa vào miệng cắn, vừa đi vừa dặn dò hai tên đàn em.

- "Này , các ngươi nhớ cho thật kỹ những lời ta căn dặn. Tất cả chúng ta phải làm việc một cách cẩn thận, làm đúng theo những gì kế hoạch đã vạch ra. Các ngươi tuyệt đối không được làm những cái gì đó sai lệch khiến kết quả không được như ý , có hiểu không?"

Hắn không phải là không có lo lắng, mà ngược lại là vô cùng lo lắng . Chuyện trước mặt là chuyện trọng đại , mọi sơ suất đều có thể khiến người ta không còn gì cả. Tên Chí đi bên cạnh , vẻ mặt hắn tỉnh bơ không một chút lo lắng, lúc này cười nhạt một tiếng.

- " Lo gì chứ ? Chúng ta đã dụ cái tên kia làm mẫu một lần , thì cứ để cho hắn đi làm trước , có gì hắn chịu hết. Ba anh em chúng ta chỉ việc trốn một góc và quan sát sự tình thôi mà , có gì đâu phải lo?"

Nói đoạn cũng vươn tay bứt một cọng cỏ đưa lên miệng cắn, hai tay vươn vai một cái ra vẻ điền đạm mà nói tiếp.

- " Nếu như cái tên kia có thể hoàn thành công việc, thì anh em chúng ta chỉ việc lượm tiền mà thôi . Những lần sau mới là những lần quan trọng, còn lần này chỉ là lần khởi đầu. Lần đầu tiên này đã có người khác làm thay chúng ta rồi, cho nên cũng không cần quá gấp gáp."

Nói xong thì đưa tay lên miệng ngáp một cái, ánh mắt nhẹ nhàng vô tư. Theo như kế hoạch đã vạch trước , thì tên Nga Tổng kia sẽ làm thay bọn chúng cái lần đầu tiên . Giả sử như lần đầu tiên này bọn chúng thành công, thì sau khi làm xong rồi bọn chúng cũng kéo nhau về nhà. Lần hành động ngày hôm nay chỉ đơn giản là làm mẫu , và những lần sau mới là những lần đến lượt bọn chúng. Tuy nhiên nếu như bị bắt thì dù có làm mẫu hay không làm mẫu, án tử hình chắc chắn sẽ rơi lên đầu bọn chúng. Tên Bảo có chút suy tư , trong lòng ai cũng sợ chết cả , hắn mới ngập ngừng hỏi.

- "Này đại ca ơi , cho em hỏi một chút. Đại ca thực sự là muốn đi theo con đường này hay sao? Nếu như lần này mà thất bại , thì tất cả chúng ta khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, đại ca thực sự muốn liều mạng mình cho phi vụ này ư?"

Ba tên đang đi ngon lành , khi tên Bảo vừa đặt câu hỏi xong thì tên Chí và tên Hoàng đã đứng lại, cả hai tên đều quay sang nhìn vào mặt trên Bảo với ánh mắt lạnh lùng. Tên Bảo thấy hành động kỳ lạ như vậy thì ngơ ngác, hắn quay sang nhìn hai tên ấy mà ấp úng.

- "Sao vậy , có gì không ổn à ? Là ta đã nói sai ở chỗ nào hay sao?"

Trong ba tên thì tên Bảo là cái tên suy nghĩ đơn giản nhất , nhưng được cái máu chó nhiệt tình trong những cuộc giao tranh nên được tên Hoàng và tên Chí lợi dụng rất nhiều. Ba tên này đều có những đặc điểm riêng mà chúng có thể bù đắp cho nhau, nên việc lợi dụng nhau trong những điểm mạnh và che bớt những điểm yếu là điều cần thiết. Tên Hoàng nhìn tên Bảo ngơ ngác như vậy, hắn liền nhếch mép cười nhẹ một cái , ánh mắt nhìn tên Bảo mà chế giễu.

- " Hôm nay chúng ta không đi ăn trộm, mà kẻ ăn trộm chính là cái tên mặc đồ đen kia chứ không phải chúng ta. Nếu như hắn gặp sơ sẩy mà bị bắt giam , thì đó là tội hắn làm hắn chịu , liên quan gì tới chúng ta chứ?"

Tên Hoàng giải thích ra như vậy, và với một nụ cười đầy ẩn ý , hắn hất hàm về phía tên Bảo như muốn hỏi "có hiểu chưa". Sự đểu giả này rất phù hợp với những kẻ lưu manh, những kẻ sống bằng việc lừa dối người khác và bắt nạt kẻ yếu. Tên Bảo cũng là một tên lưu manh, nhưng lưu manh đến độ thế này khiến tên Bảo lại thoáng chốc không quen , ngớ người ra hỏi.

- " Sao... sao lại có chuyện như vậy ? Không lẽ đại ca tính phản bội vị tiên sinh ấy hay sao?"



Tên Bảo vẫn dùng những lời kính trọng dành cho người nho sĩ kia, mà không biết rằng đối với tên Hoàng và tên Chí thì chúng chẳng coi người ấy ra cái đinh rỉ gì cả. Bọn chúng đơn thuần là chỉ lợi dụng người khác, đâu có khái niệm trung thành hay phản bội gì. Tên Hoàng thấy sự ngây thơ của tên Bảo thì bật cười, hắn bĩu môi nói.

- " Anh em chúng ta đồng cam cộng khổ, sống chết với nhau bao nhiêu năm thì tình nghĩa như thủ túc . Còn cái tên hủ nho kia chẳng qua chỉ là gặp gỡ với chúng ta có một vài lần , tại sao chúng ta lại phải quan tâm đến việc hắn sống hay chết chứ ? Bây giờ có thể lợi dụng hắn giúp chúng ta được thì tốt, còn nếu như không thể giúp chúng ta được thì cứ mặc kệ hắn, đệ nói có phải không?"

Cái này giống như qua cầu rút ván , vắt chanh bỏ vỏ, đều là những kế sách rất là bựa. Tên Bảo ngớ người một chút, chợt sực tỉnh ra mà bật cười.

- "aha... Đúng rồi nhỉ ? Chúng ta với hắn chẳng có tình nghĩa gì . Nếu như hắn mà bị bắt thì đâu có liên quan gì tới huynh đệ chúng ta đâu, phải không? A ha ha ha."

Cuộc đời này đúng là không thể hiểu hết được lòng người, lòng người chính là thứ sâu hiểm nhất mà không ai có thể đoán được. Người ta thường nói giang hồ hiểm ác , với những người giang hồ thì tính hiểm ác luôn luôn tồn tại trong lòng họ . Dù có là thông minh hay ngu dốt, thì người giang hồ luôn có sự hiểm ác vốn có.

Tên Bảo đã được tên Hoàng thông não cho, từ ấy trong hắn bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim. Có những thứ người bề ngoài mở miệng ra là nói nhân nghĩa đạo đức, nhưng bên trong sẵn sàng đâm sau lưng nhau một phát chí mạng, và hôm nay cái kẻ bị đâm chắc chắn sẽ là tên Nga Tổng kia. Tên Chí lúc này cũng vui vẻ lắm , nhoẻn miệng cười một cái, bước lên tham gia và nói vào .

- " nếu như kế hoạch ngày hôm nay thành công , thì đương nhiên chúng ta sẽ hưởng lợi rất nhiều. Nhưng nếu như kế hoạch này hôm nay thất bại, thì mọi việc chỉ đơn giản là phủi tay, xem như không hề quen biết cái tên ấy là xong rồi. Nếu như cái tên hủ nho kia hành sự thất bại, thì chúng ta cứ vờ như không quen biết hắn và làm như chưa từng gặp hắn , thì hắn làm được gì chúng ta chứ?"

Việc phủi sạch các mối quan hệ với một tên tử tội là cách nhanh nhất để giữ cho mình trong sạch, không liên lụy đến vấn đề về pháp luật. Ba tên Hoàng Chí Bảo này đã giữ trong lòng những kế hoạch riêng như vậy, sẵn sàng phủi tay làm như không hề quen biết nếu kẻ hiến kế kia sa lưới. Tên Chí lúc này lại nghĩ đến một điều gì đó, bất chợt cảm thán.

- " nghĩ lại cũng hay thật. Hắn ta là một kẻ rất nhiều mưu kế trong bụng , nhưng sự lọc lõi trong việc bươn chải cuộc đời lại dường như quá ngây thơ, cứ như một đứa trẻ không biết gì. Chúng ta chỉ đơn giản là lợi dụng hắn để hắn hiến kế cho chúng ta, và tiếp tục lợi dụng hắn để biến hắn thành một con rối đứng ra chịu hết mọi khó khăn cho chúng ta trước. Nếu thất bại thì tội chết hắn chịu, còn nếu thành công thì chúng ta sẽ hưởng thành quả đó, mọi việc cứ như thế mà làm thôi."

Mọi kế hoạch được lập ra tưởng chừng cứ thế mà tiến hành, không ngờ lại xảy ra nhiều tình huống như vậy. Cái này là trong mưu kế có mưu kế, đằng sau âm mưu có âm mưu. Sau cái mưu kế của Nga Tổng bày đường cho bọn giang hồ này làm giàu , thì là cái mưu kế của bọn giang hồ này sẵn sàng phủi tay khi gặp chuyện. Bọn chúng sẵn sàng bỏ mặc người đã giúp đỡ mình, quả nhiên là rất nhiều điều cần phải suy ngẫm. Tên Bảo là người đầu óc đơn giản nhất, nhưng bây giờ đã được khai thị rồi thì cũng hiểu được ý định của hai tên đồng bọn. Tên Hoàng lúc này tới cạnh tên Bảo , vỗ vai hắn một cái , đoạn nhìn sang tên Chí mà dặn dò.

- "Này, nghe ta nói đây . Nếu như cái tên ấy mà thành công thì chúng ta không có gì để nói. Nhưng nếu như tên ấy mà thất bại, chúng ta lập tức phải rời khỏi hiện trường, đi càng xa càng tốt tránh việc bị hắn liên lụy. Nếu như hắn bị bắt và bị tra tấn khai ra chúng ta , thì khi quân lính tới gặp chúng ta để điều tra về vụ trộm cắp, chúng ta cứ nói với nha binh rằng chúng ta chưa gặp cái thằng mặt âm hộ này bao giờ cả, có hiểu ta nói cái gì không?"

Hai tên Chí và Bảo trước sự căn dặn của tên đại ca , chúng đồng loạt gật đầu.

- " chúng đệ đã hiểu rồi, chúng đệ sẽ nhất định làm theo lời của đại ca căn dặn, tuyệt đối không để bản thân chúng ta đi vào con đường nguy hiểm?"

Tên Hoàng cảm thấy hài lòng, thế là ba đứa chúng nó lại tiếp tục bước đi, hướng về nơi mà đã định sẵn. Bọn chúng tìm đến nơi mà có một kẻ sẽ đứng ra làm chuyện trọng đại để bọn chúng đổi đời, và chịu mọi tội lỗi cho chúng nếu như trường hợp thất bại.