Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay

Chương 6: Chương 6





Sau khi nói xong lời chia tay, Cố Ninh chỉ chờ hắn tức giận như trong nguyên tác.
Nhưng không biết vì sao khi đối diện với ánh mắt thâm thúy phảng phất như nhìn thấu lòng người của hắn, trái tim cô run lên, không còn nửa điểm khí thế, ngược lại chột dạ muốn chết.
Cô đành phải ho khan, tính toán lại một lần nữa vãn hồi khí thế một chút, kết quả liền nghe thấy người bên cạnh chậm rãi hỏi một câu: "Vì sao?"
Trong giọng nói của hắn nghe không ra cảm xúc gì, không vội không giận, nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn lại mang theo khí thế cường đại, làm cho trong lòng người ta không hiểu sao phát hoảng.
Cố Ninh hồi tưởng lại lời thoại trong nguyên tác, cằm hơi nâng lên, làm ra bộ dáng đã chán ghét hắn, rất hợp tình hợp lý nói: "Bởi vì, bởi vì em thích người khác rồi, cho nên không thể ở cùng một chỗ với anh nữa.

Nói xong, cô nhìn hắn như thăm dò, "Người kia gọi là Lục Tắc, anh có biết không?"
Trong nguyên tác, trong quá trình Lục Tắc theo đuổi nguyên chủ, hắn ta đích xác có giấu nguyên chủ âm thầm đi tìm Bạch Túc, còn mấy lần nhục nhã hắn, khiêu khích quan hệ giữa hắn và nguyên chủ.
Cô hỏi như vậy, là muốn biết đoạn kịch bản này có bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng cánh bướm hay không.
Nhưng cô nhìn thoáng qua Bạch Túc, lúc này thần sắc có chút thâm trầm khó đoán, nhưng cũng nhìn không ra được gì.
Cô không khỏi ấn mi tâm, không suy nghĩ nhiều nữa, thẳng thừng đứng lên, nhìn về phía hắn: "Sự tình chính là như vậy, sau này anh đừng đến..." Tìm tôi nữa.
Những lời này còn chưa nói hết, người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế trầm mặc không nói thình lình mở miệng: "Em thích hắn ta ở điểm nào?"

Cố Ninh sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn Bạch Túc vẫn bình tĩnh tự nhiên ngồi trên ghế, dung mạo của hắn tinh xảo hoàn mỹ, ở trước mặt hắn, giống như những người khác đều bị hào quang nổi bật của hắn làm lu mờ, cô nói bất kỳ lý do nào thích Lục Tắc đều giống như là nói bậy.
Bởi vì nếu như muốn lựa chọn giữa hắn và Lục Tắc, chỉ cần không phải người mù đều sẽ lựa chọn hắn chứ không phải cái tên nhị thế tổ* phong lưu Lục Tắc kia.
*二世祖: Tui không biết dịch như nào cho hay nên để tạm Hán Việt.

Ai biết thì chỉ tui với nghenn.
Cố Ninh cảm thấy Bạch Túc hỏi như vậy rất có thể là hoài nghi cô nói dối, tuy rằng không biết vì sao hắn không tức giận rời đi như nguyên tác, còn bình tĩnh bình thăm dò nguyên nhân như vậy, nhưng việc cấp bách trước tiên vẫn là lừa gạt qua rồi nói sau.
Cô cố gắng làm ra bộ dáng người di tình biệt luyến* nên có, trên mặt mang theo vài phần không thích hắn, theo bản năng liền muốn mở miệng, nhưng lại thật sự nghĩ không ra Lục Tắc có chỗ nào khiến người ta thích, mà Bạch Túc liền lẳng lặng nhìn cô, cũng không nói lời nào, giống như chờ cô có thể nói ra lý do thuyết phục được hắn.
*Thay lòng đổi dạ, yêu người khác.
Cố Ninh vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng mới có chút không tự tin nói: "Lục Tắc...!anh ta có tiền?"
Sau khi nói xong, cô liền cảm thấy Bạch Túc lần này nên một lần đi theo nguyên tác, đối với loại hành vi nɠɵạı ŧìиɦ cùng ham giàu này của cô cực kỳ chán ghét phẫn nộ, cũng không muốn liếc mắt nhìn cô một cái liền đứng dậy rời đi.
Nhưng trong lòng cô chờ đợi chia tay thành công, Bạch Túc vẫn tao nhã bình tĩnh ngồi ở trên ghế, mà khi hắn nghe cô nói chuyện, quả quýt trong tay cũng không quên lột vỏ.
Chờ cô nói xong, hắn cũng đã lột xong, đang chậm rãi lấy khăn giấy lau tay, thật giống như hắn đang nhàn nhã bình tĩnh nghe cô tán gẫu chuyện kỳ lạ thú vị gì đó.
Cố Ninh vừa cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền bất ngờ bị Bạch Túc nắm lấy cổ tay, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong ngực hắn, ngồi trên đùi hắn, vẻ mặt sững sờ.

Thần sắc Bạch Túc vẫn trấn định như cũ, đem quýt đã lột xong chia một cánh nhỏ, đưa đến bên môi cô.
Bởi vì cử chỉ của hắn quá mức tự nhiên, Cố Ninh lúc trước lại được hắn sủng ái, cho nên theo bản năng liền cúi đầu ăn miếng quýt này, khi vị ngọt của quýt tản ra trong miệng, cô mới bỗng nhiên phản ứng lại, sững sờ nhìn về phía hắn.
Không, không phải cô đang muốn chia tay sao?
Sao bỗng nhiên lại ngồi trong lòng hắn rồi?
Chỉ là không đợi cô tức giận đứng dậy, Bạch Túc liền bỗng nhiên buông quýt trong tay xuống, nghiêng mặt nhìn về phía cô, ánh mắt thâm sâu, khuôn mặt tuấn mỹ, chậm rãi nói: "Nếu là vì tiền, vậy Ninh Ninh không thể chia tay với anh."
Thanh âm của hắn dễ nghe, từng chữ rõ ràng, có cảm giác âm trầm.
Cố Ninh không hiểu vì sao nhìn về phía hắn, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy trên tay hắn không biết từ lúc nào có thêm một thẻ đen, trong ánh mắt nghi hoặc lại khiếp sợ của cô, kéo tay cô lại, đặt thẻ đen vào lòng bàn tay cô.
"Đây là...?" Cố Ninh hoảng hốt nhìn hắn, cảm giác tình tiết như đang xảy ra theo hướng không biết trước.
"Tiền trong thẻ đủ để giải quyết vấn đề tài chính của cha em." Thanh âm Bạch Túc bình tĩnh, bàn tay ôn nhu phủ lên mu bàn tay cô, "Phần còn lại em cầm đi."
Chuyện xảy ra về vấn đề tài chính của cha nguyên chủ cũng không phải không ai biết, chỉ cần có lòng chú ý thì biết những thứ này cũng không khó, bởi vậy cô cũng không quá kinh ngạc hắn biết cái này.
Cú sốc duy nhất của cô là: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Thao tác tiện tay quăng thẻ đen này so với nam chính một nghèo hai trắng trong nguyên tác cũng kém quá xa đi.
Tối qua hắn có đi cướp ngân hàng không?
Mà trong nháy mắt tiếp theo Cố Ninh liền vẻ mặt ngơ ngác nghe Bạch Túc thẳng thắn đem công ty và tài sản của hắn đưa cho cô một lần.
Sau khi nghe xong, người Cố Ninh đều choáng váng.
Cô mới biết hắn căn bản không phải chỉ có một studio game, mà là có một công ty đã có quy mô khá lớn, thậm chí còn đầu tư vào rất nhiều ngành nghề, chỉ riêng chia cổ tức một năm cũng không ít, càng đừng nói đến công ty của hắn đang có lợi nhuận.
Cô không hoài nghi nam chính đang nói dối, bởi vì trong tương lai nam chính phát triển quy mô thương nghiệp so với cái này hoành tráng hơn nhiều, hiện tại hắn chẳng qua là sớm làm giàu mà thôi.
Một lúc lâu sau, cô mới tiêu hóa xong những tin tức này, tạm thời coi như là do lỗi thế giới gây ra tình tiết lệch lạc đi, cô cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, chỉ là...!Cô nhìn về phía hắn: "Tại sao trước đây anh không nói với em?"
Bạch Túc trầm mặc một lát, dường như bất đắc dĩ, nói: "Ninh Ninh, không phải em không có hứng thú với công việc của anh sao?"
Cố Ninh: "..."
Điều này cũng đúng, ngay cả doanh nghiệp nhà mình cũng chưa từng chú ý qua, huống chi nguyên chủ cho rằng hắn rất nghèo, tự nhiên cũng không nghĩ tới phải chú ý đến công việc của hắn là gì.
Cô suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng: "Vậy sao anh còn sống trong căn nhà dột nát như vậy?"
Mỗi lần leo cầu thang cô đều mệt đến rã rời, hắn có tiền như vậy sao không đổi chỗ ở tốt hơn?
Nghe vậy, Bạch Túc giống như biết cô đang suy nghĩ cái gì, chơi đùa với tay cô cười nhạt: "Con người anh tương đối hoài cổ."
Cố Ninh: "..."
Cảm giác như không còn ý nghĩa, dù sao cô vừa "di tình biệt luyến" muốn chia tay.

Cũng vào lúc này, cô mới đột nhiên nhớ tới, đúng vậy, không phải cô đang chia tay sao? Như vậy còn có thể chia được không?
Cô lập tức muốn từ trên đùi hắn đứng lên, Bạch Túc cũng không nhanh không chậm đè bả vai cô lại, hơi cúi đầu lại gần cô: "Hiện tại Ninh Ninh hẳn là không có lý do muốn chia tay đi?"
Nhìn vẻ mặt ôn nhu của hắn, Cố Ninh không nói gì, nghẹn một lúc lâu mới gần như sụp đổ nặn ra một câu: "Nhưng em đều thích người khác, anh không ngại sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Túc dừng lại, khi cô cho rằng hắn sẽ mất hứng, đã thấy hắn nắm tay cô, mỉm cười, dịu dàng nói: "Lục Tắc sao? Vậy lần sau em nhớ đưa hắn ta đến đây."
Hắn rũ mắt nhìn cô, ánh mắt khó lường, giọng điệu nhu hòa, "Anh không ngại ba người hẹn hò."
Cố Ninh hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không, một lúc lâu sau không lấy lại tinh thần, vẻ mặt khiếp sợ lại cổ quái nhìn hắn, thật giống như hắn bỗng nhiên biến thành một người khác.
"Không, không cần." Cô ho nhẹ.
Nhớ tới cảnh Lục Tắc lần trước bị đánh, cô sợ Bạch Túc sẽ gϊếŧ chết Lục Tắc.
Nghe thấy lời nói của cô, Bạch Túc lại tựa hồ cảm thấy cô rất nhu thuận, cưng chiều hôn lên môi cô, ôm eo cô siết chặt, ở bên tai, nhẹ nhàng cười nói: "Chỉ cần không chia tay, anh cái gì cũng có thể đáp ứng em, đừng náo loạn được không?"
Cố Ninh: "..."
Nhưng tất cả những gì cô muốn cũng chỉ có chia tay.

.


— QUẢNG CÁO —