Môi Phó Thời Văn rơi xuống chiếc cổ trắng như tuyết của thỏ con, ngứa ngáy khiến cậu phải nhắm mắt lại.
Yết hầu của Phó Thời Văn trượt lên trượt xuống liên hồi, thật sự đã kiêng nhịn hơn một tháng, anh hôn lên lông mi đang rũ xuống của Lâm Du: “Được không?”
Lông mi của thỏ con khẽ run lên, giọng nói thủ thỉ: “Được.”
…
“Đau sao? Tôi sẽ nhẹ nhàng.”
“Tiên sinh, không đau.”
Mỗi lần sau khi làm xong, Phó Thời Văn đều thích ôm Lâm Du ngủ, từ phía sau ôm lấy eo thon của thỏ con, cả người thỏ con như nằm trọn vào trong vòng tay của anh.
“A Du, em đã hứa với tôi sẽ quay về.”
Khuôn mặt Lâm Du vẫn ửng hồng, hai má trắng nõn trông rất xinh.
Lâm Du nhắm mắt không trả lời câu hỏi của Phó Thời Văn, cậu không biết phải trả lời như thế nào. Lúc đó đúng là cậu đã đồng ý, nhưng là bởi vì cậu quá sợ hãi khi thấy Phó Thời Văn bị tai nạn…
Phó Thời Văn ngửi nhẹ mái tóc của Lâm Du.
“Em còn giận anh, là vì An Trừng sao?”
Đây là lần đầu tiên Phó Thời Văn chủ động nhắc đến An Trừng trước mặt Lâm Du.
Lông mi cậu khẽ rung.
Phó Thời Văn nhớ rằng Lâm Du đã nói trên điện thoại khi cậu rời đi: Chúc anh và An Trừng hạnh phúc.
Phó Thời Văn khẽ cười, nhỏ giọng nói bên tai Lâm Du: “A Du, em có hiểu lầm gì đó không?”
“Cái gì?” Lâm Du không biết mình đã hiểu lầm cái gì.
Phó Thời Văn nói: “Thật ra tôi vẫn luôn coi An Trừng như em trai. Giữa chúng tôi không có mối quan hệ mập mờ nào cả, cũng không phải như em nghĩ. Tôi không thích An Trừng.”
Lâm Du từ từ mở mắt, cậu rất ngạc nhiên trước lời nói của Phó Thời Văn. Tiên sinh không thích An Trừng, anh chỉ coi An Trừng là em trai của mình?
“A Du, vì cái gì mà không để ý tới tôi?”
Phó Thời Văn dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi cái bụng mềm mại của cậu: “Tôi đối xử tốt với An Trừng, chẳng nhẽ tôi không tốt với em sao?”
Lâm Du cụp mắt xuống, cứ cho là tiên sinh đang nói gạt cậu đi.
“Tiên sinh rất tốt, nhưng tiên sinh tốt với An Trừng hơn em. Tiên sinh thà tin anh ấy hơn tin em.”
Cậu thậm chí đã quen mỗi khi có chuyện xảy ra, Phó Thời Văn không cho cậu có cơ hội để giải thích.
Phó Thời Văn thở dài, sờ sờ mái tóc mềm mại của Lâm Du: “Tôi biết em rất tức giận, đều trách tôi… Không nên nghi ngờ em lấy kim cương.”
“A Du, An Trừng lúc đó làm mất viên kim cương, chúng ta đều thực sự lo lắng. Trùng hợp là em cũng biến mất, khiến mọi người không thể không nghi ngờ.” “Viên kim cương An Trừng nhớ nhầm chỗ. Hiện tại đã tìm được rồi. An Trừng nhờ tôi nói xin lỗi với em.”
Lâm Du không lên tiếng, tựa vào gối, yên lặng nhìn bức tường trắng đối diện.
Cậu không cần lời xin lỗi của An Trừng.
An Trừng làm điều này với ý muốn nói cho Lâm Du hiểu rằng An Trừng thích tiên sinh.
Chính là vì thích tiên sinh, nên muốn đuổi cậu tránh xa khỏi tiên sinh.
Tuy nhiên, điều mà Lâm Du không hiểu là những gì tiên sinh vừa nói.
Tiên sinh không thích An trừng?
Phó Thời Văn tiến lên khẽ cắn vành tai thiếu niên, nhẹ giọng dỗ dành: “A Du, tôi cũng thực lòng xin lỗi. Là lỗi của tôi. Tôi không nên tin người ngoài, không nên hiểu lầm em, làm cho em chịu nhiều thiệt thòi…”
“Tôi thề, tôi sẽ không như thế này nữa!” Phó Thời Văn ngồi dậy, ba ngón tay dựng lên.
Phó Thời Văn biết Lâm Du không phải là kẻ ngoan cố, tai và trái tim đều rất mềm mại, chỉ cần anh dỗ dành một chút là có thể dỗ ngon được.
Lâm Du nhìn vẻ mặt thành khẩn của Phó Thời Văn, cậu rất bối rối, thật sự không hiểu, không hiểu.
“Tiên sinh, nếu không thích An Trừng, vì sao muốn tặng An Trừng kim cương?”
Ý nghĩa của kim cương là tình yêu vĩnh cửu và đẹp đẽ.
Nếu anh chỉ coi An Trừng là em trai mình, anh có cần đặc biệt tặng kim cương cho em trai mình không?
Tiên sinh chưa bao giờ tặng kim cương, cậu chưa bao giờ đòi một viên kim cương nào quý đến ba trăm triệu, kể cả chiếc nhẫn nạm kim cương vỡ cũng không có.
Thực tế là không có gì cả.
Lâm Du hai mắt đỏ hoe, cắn chặt môi, trong lòng không khỏi càng thêm đau nhức.
Tại sao tiên sinh lại nói dối cậu, có ý nghĩa gì sao?
Dù sao đối với người tiên sinh, cậu cũng chỉ là kẻ thay thế.
Phó thời văn gục mặt vào ngực Lâm Du, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp được phủ một lớp nước mờ ảo, cảm thán: “Tiểu ngốc tử của tôi.”
“Viên kim cương này vốn là của mẹ An Trừng. Trước đây khi tôi chưa ổn định cuộc sống và cần quay vòng vốn, viên kim cương này đã được đem ra đấu giá. Tôi chỉ giúp An Trừng lấy lại những gì thuộc về cậu ấy.”
Phó Thời Văn hôn lên má Lâm Du, tiếp tục giải thích: “A Du, tôi tốt với An Trừng, chỉ vì tôi đã gây ra sai điều khi còn là một đứa trẻ, điều đó đã để lại không ít thiệt hại không thể bù đắp cho An trừng và gia đình cậu ấy. Tôi chỉ muốn bù đắp cho cậu ấy.”
Lâm Du nhìn Phó Thời Văn, cậu không ngờ rằng đây là lý do.
A Thuần nói với cậu rằng khi còn nhỏ tiên sinh đã từng để lạc mất An trừng, chuyện này đã khiến cho mẹ của An trừng trở nên điên điên dại dại.
Cho nên, tiên sinh chỉ muốn bù đắp cho An Trừng, mới đối với An trừng tốt như vậy?
Lâm Du nhíu mày: “Nhưng là, bọn họ đều nói, tiên sinh và An Trừng...”
Những người xung quanh đều nói rằng tiên sinh và An Trừng là một cặp, khi nghe những lời này, tiên sinh cũng không phản bác lại.
Phó Thời Văn ôm Lâm Du rôi cắn nhẹ vào cánh môi hồng hào của cậu.
“Lời người ngoài nói, A Du, em thà tin tưởng người khác chứ không tin tôi sao?”
Lâm Du mím môi: “Không có.”
Phó Thời Văn nhìn cậu thở dài: “Người khác thích nói cái gì, tôi không quan tâm, bọn họ cái gì cũng không biết, em không nên nghe lời nhảm nhí, nên hỏi thẳng tôi.”
“Giữa tôi và An Trừng không có chuyện gì.”
Lâm Du nhìn phó thời văn, cậu thực sự đã trách nhầm tiên sinh rồi sao?
Trước đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng nhẽ tất cả là do cậu quá đa nghi sao?
Cuối cùng Lâm Du cũng hỏi một câu khiến Phó thời văn khó xử: “Tiên sinh, em có phải là người thế thân của An Trừng không?”
“Không phải.” Phó Thời Văn nhanh chóng trả lời.
“Vậy vào hôm đó, tại sao tiên sinh không trả lời câu hỏi của em?”
Ngày hôm đó, Lâm Du đã hỏi tiên sinh rất nhiều lần trong bữa tiệc sinh nhật của bà nộ Phó Thời Văn, nhưng tiên sinh chỉ im lặng không nói.
Vẻ mặt Phó Thời Văn đột nhiên có chút nghiêm túc: “A Du, sinh nhật bà nội ngày đó, bà nội sức khỏe không tốt, bà đang phải nằm viện, cuối cùng cũng chỉ được ngoài một lần, tôi không muốn làm hỏng bữa tiệc sinh nhật của bà, em đột nhiên xuất hiện rồi phá hỏng kế hoạch của tôi, không những thế còn biến nhà họ Phó trở thành trò cười cho thiên hạ, em có biết không?”
Lâm Du nhìn chằm chằm Phó thời văn: “Cho nên, em là thế thân của An Trừng, có đúng vậy không?”
Phó Thời Văn dùng một tay ôm đầu và tỏ vẻ bất lực: “Đồ ngốc, ai đã dùng em là thế thân, tôi đã nói như vậy bao giờ chưa? Tôi chưa bao giờ coi em là thế thân, A Du, em chính là em, và không ai có thể thay thế. Em cũng không phải là thế thân của ai hết.”
“A Du, em có biết không? Khi tôi nhìn thấy chiếc xe sắp lao vào em ngày hôm đó, tôi chỉ có một suy nghĩ, thà rằng chiếc xe đó đâm vào tôi.”
“Anh thích em, A Du…”
Thỏ con ngây người nhìn Phó Thời Văn. Đây có phải là một lời tỏ tình không?
Tiên sinh nói rằng cậu chính là cậu và không ai có thể thay thế được vị trí cậu.
Tiên sinh nói rằng anh ấy tình nguyện để chiếc xe hôm đó lao tới bản thân, là vì cậu.
Tiên sinh nói, anh thích em, A Du.
“Vậy tiên sinh vì cái gì mà không muốn cùng em có con?” Lâm Du khẽ hỏi.
Phó Thời Văn sờ sờ vòng eo nhỏ bé của thiếu niên: “Nhìn em còn nhỏ gầy như vậy, tôi không đành lòng nhìn em mang thai, như vậy chẳng phải làm cho em khổ sở.”
Lâm Du có chút sững sờ.
Thì ra tiên sinh chưa muốn có con là vì tiên sinh cảm thấy đau lòng khi thấy cậu như vậy, không muốn cậu chịu khổ.
“Em muốn có con, vậy thì từ lần sau tôi sẽ không dùng bao, được không?” Phó Thời Văn thì thầm.
Tai của thỏ con đột nhiên đỏ bừng.
Phó Thời Văn cười nhẹ, cắn vào tai cậu như một hình phạt.
“A Du, em tự mình bỏ đi. Em chỉ ném tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên giường rồi bỏ đi không nói một lời. Em có biết rằng hôm đó anh về nhà và thấy em đã thu dọn hết đồ đạc thuộc về mình rời đi. Rồi nhìn từ giấy ly hôn đặt trên giường, em có biết anh cảm thấy khó chịu như thế nào không?”
“Anh không ký vào đơn ly hôn hay giao nộp cho tòa án. Chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp.”
Phó Thời Văn nói một cách nghiêm túc: “A Du, chúng ta hãy trở lại như trước đây, được không?”
Giọng của Phó Thời Văn văng vẳng bên tai, nhẹ nhàng khiến Lâm Du không biết nên làm sao.
Lâm Du nhìn Phó Thời Văn chằm chằm, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Cậu có nên tin những lời tiên sinh nói không?
Mọi chuyện xảy ra trước đây đều là do cậu nghĩ nhiều mà trách nhầm tiên sinh.
Tiên sinh không thích An Trừng, tiên sinh đối tốt với An Trừng chỉ bởi vì cảm thấy áy náy chuyện quá khứ?