Bạch Thanh

Chương 17



Vị muội muội Hàn quý phi lại vào cung. Ta tình cờ gặp nàng ấy ở ngự hoa viên. Nàng nhận ra ta nên bèn nán lại hàn huyên đôi câu. Ta mời nàng vào trong cung ngồi chốc lát, kể mấy chuyện vô thưởng vô phạt, cuối cùng cũng đợi được Tiêu Cảnh Can.

Muội muội Hàn quý phi tính tình điềm đạm, mặc dù nhan sắc không bằng Hàn quý phi, nhưng sự dịu dàng và điềm tĩnh lại là phần hơn. Nữ nhân chốn hậu cung không ai có được phong thái ấy. Cảm giác bên nàng thật thoải mái.

Trông thấy Tiêu Cảnh Can, má nàng hơi nhuốm hồng, cúi mặt thẹn thùng. Khi Tiêu Cảnh Can nói chuyện với nàng, nàng nhìn hắn e lệ. Nhìn nàng như vậy, ai không muốn đem lòng thương!

Hàn Hinh Nhi đi rồi, sắc mặt Tiêu Cảnh Can khác hẳn, hắn hỏi: "Nàng lại đang có mưu đồ gì?"

Ta cười nói: "Bệ hạ thấy Hinh Nhi cô nương thế nào?"

Hắn vòng tay ôm eo ta, nói: "Có gì cứ nói thẳng."

Ta thuận theo dựa vào lòng hắn, nói: "Bệ hạ, người nói xem, nếu như tỷ muội Hàn gia bất hòa, Hàn đại nhân sẽ giúp ai?"

Vả chăng,, Hàn Hinh Nhi cũng có ý với Tiêu Cảnh Can, nên có làm vậy cũng không tính là bị ép buộc.

"Nếu hai tỷ muội nàng ấy hòa thuận thì sao? Lúc ấy không phải hậu cung của trẫm coi như đổi sang họ Hàn sao!"

"Bệ hạ chớ xem nhẹ lòng đố kỵ của nữ nhân! Huống hồ, nô tỳ không cho phép hai nàng ấy hòa thuận."

Hắn cười phá lên, càng ôm ta chặt hơn: "Nàng thật thú vị."



Ta hơi bĩu môi, khoác qua cổ hắn, hỏi: "Thế bệ hạ có động lòng chưa?"

Hắn nhìn ta biểu cảm phức tạp, nói: "Khi nàng nhìn trẫm, lúc nào cũng trên khuôn mặt cũng chỉ toát ra vẻ lạnh nhạt và sự chán ghét. Dù nàng rất giỏi che giấu, nhưng trong lúc lơ đãng nàng cũng sẽ có sơ hở. Trẫm rất tò mò, rốt cuộc nàng là ai?"

Ta rụt tay lại, lùi về sau vài bước, nói: "Nô tỳ chỉ là một người thường, bệ hạ nghĩ nhiều rồi."

Hắn biết có hỏi tiếp đi chăng nữa thì đáp án vẫn vậy, nên hắn bỏ đi.

"Trẫm chấp nhận đề nghị của nàng, vậy nàng cũng đừng làm trẫm thất vọng."

"Nô tỳ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người, cung tiễn bệ hạ."

Lòng đố kỵ của con người giống như con rắn muốn ăn nuốt hết tất cả, từ phản bội người thân thiết, bội bạc người thương yêu, rồi dần dần đánh mất cả lý trí. Hàn quý phi có mạnh mẽ đến đâu thì chung quy vẫn là nữ nhân. Một nữ nhân kiêu ngạo chừng ấy sao có thể chấp nhận việc bị người khác phản bội.

Tiêu Cảnh Can cảm thán, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó đoán. Nhưng hắn lại muốn mượn tay một kẻ rắn rết như ta để đạt được mục đích, há chẳng phải hắn cũng hạng tiểu nhân hay sao?

Sóng yên biển lặng bây giờ chỉ là khởi đầu của mưa sa bão táp sắp tới.

Lúc này Hàn quý phi rất kín tiếng. Vì còn tình còn nghĩa, nàng không muốn ra tay với Hàn Hinh Nhi. Dẫu sao đó cũng là muội muội của nàng.

Từ sau khi Tiêu Cảnh Can đưa Hàn Hinh Nhi vào cung, hắn sống như một tên hôn quân. Hắn bỏ bê triều chính, mấy ngày rồi vẫn chưa lên triều, ngày ngày quấn quít ở Lạc Tiên cung, đêm đêm chìm đắm trong sênh ca nhạc họa.

"Bệ hạ sủng ái Thục phi nương nương lên tận trời, Lạc Tiên cung được thiết kế và xây riêng cho nàng ấy."

"Nghe nói bệ hạ còn vẽ tranh Thục phi nương nương tắm cung tiên, đang cất giữ ở Chính Nguyên điện đấy."

Hai cung nữ đang thì thầm bàn tán, hoàn toàn không biết ta đã đứng ở sau được một lúc rồi.

Ta ho khan một tiếng, bọn họ kinh hãi quay lại, trông thấy ta thì lập tức quỳ xuống.

"Bàn tán sau lưng bệ hạ là phạm tội chết. Cấm các ngươi nói xằng nói bậy."



"Vâng, nô tỳ không dám nữa ạ."

Trên đường đến ngự y phòng, ta nghe được không ít chuyện hoang đường giữa hoàng thượng và Thục phi. Không biết Hàn quý phi bây giờ đang nghĩ gì?

Khi Lí Tấn Niên trông thấy ta, hắn ngạc nhiên lắm. Sau đó hắn cảm thán nói chuyện cũ trôi qua thật mau! Lần trước gặp ta hãy vẫn còn là một cung nhân trong Hạm Đạm viện, đến nay đã là Uyển phi của hoàng thượng.

"Thanh cô nương..." Lí Tấn Niên nhìn ta có vẻ khó nói.

"Sao vậy?"

Ông ấy để gói thuốc vào tay ta, thở dài, nhìn ta với ánh mắt thông cảm và thương xót.

"Thuốc này uống vào sẽ hại người, cô nương...nếu có thể không uống thì đừng uống nhé."

Ta cười gật đầu với ông ấy: "Yên tâm, ta tự biết chừng mực."

"Thâm cung lòng người khó đoán, cô trở thành Uyên phi, tất nhiên không tránh được phiền phức. Vậy nên hãy chú ý một chút."

Dọc đường tiễn ta Lí Tấn Niên dặn dò đủ chuyện, chỉ sợ ta hễ không cẩn thận sẽ mất mạng. Trước khi ta đi, ông ấy còn lo lắng nhìn theo ta mãi, bảo ta lúc nào cũng phải cảnh giác.

Ông ấy quan tâm ta như vậy lại làm lòng ta dấy lên sự hổ thẹn. Thuốc mà ta đến lấy không phải là để ta uống, nhưng lại khiến ông ấy lo lắng đến vậy… Thật không phải!

Chú thích: Nói một chút về 3 chữ “Hinh”, “Uyển” và “Thục”

1. Chữ "Hinh" trong tên của Hàn Hinh Nhi. "Hinh" nghĩa là mùi hương lừng bay xa, trong "Liên đường tễ vọng", Lưu Kiêm viết:

“Tân thu hạm đạm phát hồng anh

Hướng vãn phong phiêu mãn quận hinh”

Dịch nghĩa:

“Thu mới cây sen ra hoa màu hồng

Buổi chiều gió thổi hương thơm bay khắp cả vùng.”

"Hinh" cũng có nghĩa là tiếng tốt lưu truyền hậu thế.

2. Chữ "Uyển" trong phong hào Uyển phi của Bạch Thanh:

"Uyển" nghĩa là hòa thuận, tốt đẹp.

Trong "Tặng Kỉ Sĩ", Lục Cơ có viết:

"Hoa nhan uyển như ngọc"

Dịch nghĩa: “Mặt hoa đẹp như ngọc.”

3. Chữ “Thục” trong phong hào Thục phi của Hàn Hinh Nhi:

“Thục” nghĩa là hiền lành, tốt đẹp, dùng để chỉ đức tính của phụ nữ như hiền thục. Ngoài ra thục còn có nét nghĩa khác là trong trẻo.