Mây mù trên cao đã tản dần ra, cuối cùng, ánh trăng non cũng có thể chiếu xuyên qua tầng không, hạ chân xuống dưới mặt đất. Bể bơi của nhà trường cũng vì đó mà sáng lên lấp lánh.
Nhìn mặt nước xung quanh đang phát sáng lên như một giấc mộng thiên đàng, đôi mắt Nam không khỏi thẫn thờ.
Trước nay cô chưa từng đi bơi ở bể. Trước nay cô cũng chưa từng đi đâu vào ban đêm cả. Không ngờ nó lại vui đến như thế.
Quý đón lấy hai cánh tay đang đưa lên của Nam rồi kéo cô lên trên bờ, sau đó cậu dùng tay vắt cho đống quần áo ở trên người mình cho ráo nước, cái đầu lúc lắc nghĩ ngợi.
"Ôi, lạnh quá... Đi đường thế này chắc là chết mất."
"Biết thế mà còn nhảy xuống dưới bể cơ đấy."
Nam làu bàu tỏ vẻ khó chịu, cô nắm lấy từng đoạn tóc của mình rồi vắt cho nước tong tong chảy xuống dưới sàn nhà. Bất chợt cô phát hiện ra từ nãy đến giờ Quý cứ nhìn chăm chú vào mình.
"Nhìn gì thế?"
"Đồ không thành thật." Quý trêu chọc bấu vào má của Nam: "Vừa nãy lúc bơi được một mét, ai là cái người giãy ngoáy lên vì thích ấy nhỉ? Ai là người vui quá suýt thì thả tay ra khỏi người ta ấy nhỉ? Ai nhỉ? Ai nhỉ? Sao giờ lại tỏ ra không vui nữa rồi?"
"Bỏ tay ra!"
Nam đỏ mặt đẩy khuôn mặt của Quý ra xa, bỗng nhiên, cơ thể của cô run lên: "Ách chì!"
"Bị cảm lạnh rồi hả? Đúng là cứ để quần áo ướt thế này thì mày sẽ bị cảm mất." Quý quan tâm: "Về nhà tắm rồi ngủ đi nhé. Tao cũng phải về rồi."
Quý đã định xoay người để rời đi, bỗng dưng, lớp áo ướt ốp chặt lên lưng cậu bị Nam túm lấy rồi kéo giật lại.
"Cậu cứ thế bỏ tôi lại sao?"
Quý:?
Đôi mắt Nam lảng đi, nhưng nếu nói ngại thì không ngại, hình như, ở lâu với Quý, mặt của cô cũng bị chai lại rồi: "Tôi hiện tại không thể quay trở về căn nhà đó được. Cho tôi mượn phòng tắm nhà cậu được không?"
Quý há hốc, định lắc đầu từ chối ngay nhưng bắt gặp phải đôi mắt như muốn nói: "Tôi bị thế này là tại cậu mà" của Nam nên đành phải nhượng bộ đồng ý chở cô về nhà mình.
Cả hai cùng nhau rời khỏi trường, Nam ngồi ở đằng sau xe máy, còn Quý vặn ga phóng đi rất nhanh trên con đường dẫn tới quốc lộ tấp nập hơn và ồn ào hơn.
Quý đi xe rất mượt, có cảm giác như tất cả những ánh đèn đường lấp lánh trên đỉnh đầu của cô bị kéo dài ra, biến thành những dải lụa màu vàng.
Gió lạnh như ùa về phía hai người họ, nhưng Nam đã được Quý chắn gần như hết rồi.
Bờ vai rộng thế này... Có lẽ lớn lên cậu có thể làm được nhiều thứ đấy.
"Này, đằng đó đang tiện thời cơ nhìn trộm người ta đấy à? Nhột quá à."
Quý có thể cảm nhận được ánh mắt của Nam đặt lên vai mình, tuy từ lâu cậu đã quen việc bị người khác dòm ngó rồi nhưng chưa bao giờ Quý thấy Nam nhìn mình lâu như vậy, cho nên cơ thể không kìm được mà cảm thấy ngứa ngáy.
Nam cụp mắt, nói cậu vớ vẩn.
Cả hai cứ thế mà đi vòng qua trung tâm thủ đô, tiến đến trước cổng nhà của Quý.
Nam cùng cậu lén lút đi lên phòng để không bị gia đình cậu phát hiện rồi mượn nhờ phòng tắm. Sau khi xong xuôi hết tất cả những "thủ tục" vệ sinh cá nhân, Nam nằm lên một chiếc nệm mà Quý đã trải sẵn cho cô ở dưới sàn phòng ngủ của cậu.
"Phòng cậu lắm đồ đạc thật đấy."
Nam cảm thán khi nhìn một căn phòng rộng phải hơn mười hai mét vuông nhưng hiện tại đã chật ních toàn đồ đạc và vật dụng của Quý.
Cậu có một chiếc giường đơn rất lớn (đương nhiên rồi bởi vì người tên này dài như một con titan đột biến ấy), một tủ quần áo, một chiếc bàn học và cả tỉ chồng sách vở tự học nâng cao ở xung quanh.
Cậu còn có cả một cái tủ kính riêng khá to để đựng bộ sưu tập cá nhân nữa, bọn chúng hầu hết là những mô hình nhân vật anime, rất nhiều ổ đĩa chơi game và những tập truyện tranh Nhật Bản... Ủa khoan. Cậu còn có cả một ngăn tủ cực rộng để đựng những chiếc đồng hồ đeo tay hàng hiệu nữa?!
Nam há miệng khi phát hiện ra chỗ ngăn tủ được khóa kín rất cẩn thận đó rồi lại nhìn tên Quý đang giở chăn ra để ngủ ở trên giường, không nhịn được mà nói.
"Cho tôi một chiếc đồng hồ đi để tôi đem đi bán. Một cái đó có giá hơi bị cao đấy."
Quý giơ tay tạo thành hình chữ X: "Đíu! Mấy cái này tao phải tiết kiệm lắm mới mua được. Toàn bé yêu của tao."
"Cậu thích đồng hồ à?"
"Ừ! Đồng hồ đẹp lắm."
Thấy Nam ừm lên một tiếng rồi ngoảnh mặt ngắm nghía những mẫu đồng hồ đeo tay rất xịn xò ở trong tủ kính, Quý đã nằm xuống giường rồi mà trong người cứ bứt rứt, cuối cùng là vẫn quyết định ngồi bật dậy, đi đến chỗ tủ kính.
"Thôi, tao nói vậy chứ mày thích cái nào thì lấy đi."
Nam hơi bị bất ngờ khi bỗng dưng Quý lại nghiêm túc với câu hỏi xin trêu đùa ấy của cô, thấy cậu định lấy chìa khóa mở cửa tủ ra thật, Nam vội vã ngồi dậy rồi đẩy cửa tủ mới được cậu mở ra phân nửa trở về chỗ cũ.
"Tôi đùa thôi, không xin đâu."
"Tao thì không đùa, nếu mày thích thì tao sẽ cho mày."
Khuôn mặt Nam thẫn thờ sau câu nói chắc chắn ấy của Quý, khóe môi mấp máy khẽ lên tiếng.
"Tôi nói không cần đâu, cậu lên giường ngủ đi."
Quý thấy Nam nghiêm túc nên cũng không nói thêm cái gì nữa, nghe lời cô mà trèo lại lên giường. Vào cái lúc mà cậu ngả lưng lên trên tấm ga giường êm ái rồi vớ lấy cái chăn trùm kín lên mặt mình, bất chợt, từ dưới chiếc nệm trải ở trên sàn nhà, Nam chầm chậm cất tiếng nói.
"Hồi còn ở dưới vùng quê, tôi đã từng thích một người." Nam không hề ngạc nhiên khi thấy Quý kinh ngạc mở to mắt nhìn mình, chỉ bình tĩnh nói tiếp: "Nhưng sau đó tôi mới phát hiện ra, mối tình đầu ấy của tôi thực ra chẳng phải là tình yêu gì hết, nó chỉ là sự giả dối do người đó tạo ra vì thương hại tôi."
"Cậu có biết anh ta đã nói gì vào lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau không? Anh ta nói xin lỗi và giải thích rằng vì biết ơn tôi đã giúp anh ta hòa nhập với môi trường dạy học, thương hại tôi vì tôi là một đứa trẻ ngoan nên mới nhất thời xiêu lòng mà không tự chủ được bản thân."
"Anh ta mua quà cho tôi, dạy tôi học bài."
"Anh ta làm rất nhiều thứ cho tôi."
"Nhưng giờ nghĩ lại, đáng lẽ ra tôi không nên nhận lòng tốt của anh ta, và anh ta cũng không nên tặng lòng tốt cho tôi..."
"Còn về mẹ tôi, thì cái chết của mẹ thực sự là do tôi. Vì đi tìm tôi nên mẹ mới chết."
"Đáng lẽ tôi không nên làm cái này, đáng lẽ tôi không nên làm cái kia."
"Rất nhiều, rất nhiều sự hối hận..."
Trong không gian thoang thoảng một tiếng thở dài sầu thảm.
"Đó là những gì mà cậu và mọi người thắc mắc về tôi. Cuộc đời tôi chỉ luẩn quẩn quanh những lỗi lầm thế thôi, ngoài ra cũng chẳng có gì cả. Chỉ có thế thôi."
"Cậu nói muốn làm thân với tôi có phải không? Thế thì tôi đã chia sẻ với cậu tất cả những gì có ở trong đầu tôi rồi đấy."
Nam nhắm mắt, thôi không nói gì nữa mà xoay lưng về phía của Quý, yên tĩnh nằm trên chiếc nệm dày.
Bây giờ chỉ còn lại một mình Quý thức thôi.
"... Nếu như mày thấy bản thân mình mệt mỏi như vậy thì hãy để tao che chở cho mày, có được không?"
Quý nhìn Nam không có phản ứng gì cả.
Ở phần từ bả vai trở lên bị lộ ra khỏi chăn, nơi mà gáy cổ trắng nõn của cô bị trễ xuống do chiếc áo cô mượn cậu quá rộng có một sợi dây chuyền bằng vàng xâu một chiếc nhẫn cưới đang rủ xuống gối nằm - thứ mà Quý có thể cảm nhận được nó có một sức nặng lớn đến thế nào đối với Nam. Chiếc nhẫn ấy giống như một chấp niệm mà cô không thể tự buông tha cho chính mình.
Nếu được, thì cậu muốn gỡ nó xuống cho cô...
"Nam, nhìn thế này thôi chứ tao tốt bụng lắm đấy. Từ nay trở đi, nếu cần gì thì cứ nhờ tao một tiếng, tao làm hết cho mày."
Nam vẫn chẳng ừ hử gì cả, Quý cũng không làm phiền cô nữa mà nói "ngủ ngon", tắt đèn trong phòng đi rồi đắp chăn lên người.
Khi bầu không gian tĩnh mịch bắt đầu vang lên những tiếng thở đều đều, có một tiếng nói nhỏ bé đã vang lên.