Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm

Chương 25: Tắm mưa



Chẳng biết là đứa nào dại dột mang đến trường để bị thầy Tiến tịch thu, trong hôm nay, cả lớp 12A1 đều phải há miệng nhìn thầy Tiến vác nguyên một khẩu AK47 (đồ chơi) kích thức khủng đến lớp.

"Cả lớp mở sách mở vở ra nào, còn hơn ba tuần nữa là thi cuối kì một rồi. Học tích cực lên các em ơi."

Sau lời nhắc nhở ấy của thầy, Nam và phần lớn cả lớp đều ở trong một trạng thái vô cùng nghiêm túc, bút viết, giấy vở đều đã sẵn sàng để luyện đề. Khi thi giữa học kì một ở trường cũ, vì một số lí do mà Nam không thể hoàn thành được bài thi theo đúng như mong muốn của mình, cho nên lần kiểm tra cuối kì này cô phải làm lại thật tốt để chữa cho quyển học bạ của mình sau hàng tá những sự việc không mấy vui vẻ kia.

Tất cả mọi người đều vô cùng tập trung, không ai là không muốn điểm số của mình bị tụt hạng cả. Thế mà tên Quý ngồi bên cạnh cô kia là cứ lục à lục ục cắm đầu xuống dưới gầm bàn chẳng biết là để làm gì nữa.

Nam không để tâm lắm mà tập trung ngồi nghĩ mấy câu toán khó, bất chợt, từ trong không gian im ắng của lớp học vang lên một tiếng động lạ.

Xìiiiiiiiii~ Bủm!

"Thanhhhh! Mày đánh rắm hả?"

"Đánh cái đầu mày ấy! Không phải tao!"

"Âm thanh rõ ràng phát ra từ mông của mày."

"Tai tao thì lại nghe thấy nó phát ra từ đít của mày. Á à, cái thằng ranh con này."

Thanh và Quý cười khằng khặc lên với nhau rồi lôi ra từ trong cặp của Quý một cái đệm ngồi bong bóng có thể phát ra được âm thanh giống như tiếng xì hơi, thi nhau giành giật rồi bóp lấy bóp để.

"Thanh! Mày đánh rắm lớn thế?"

"Cỡ này đã là gì? Xem anh đây này."

Thằng Thanh dùng sức rồi bóp mạnh tấm nệm ấy, ngay lập tức một tràng những âm thanh không được... "thơm tho" cho mấy kêu lên khiến cho cả hai đứa đều cười lăn cười bò.

Nam nhìn mấy tên tretrau đang thu hút những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, ánh mắt ngưỡng mộ thì cô không nói, nhưng đây lại là những ánh mắt chằm chặp đầy kì thị.

"..." Tốt nhất cô nên ngồi xa hai tên này ra.

Quý đang tranh nhau cái nệm xì hơi ấy với Thanh thì vô tình bắt gặp cảnh Nam giả ngơ giả mù giả điếc lảng mặt sang chỗ khác thì quay cả người tiến sát về phía Nam, cầm cái nệm bong bóng ấy rồi bóp mạnh.

"Ối, Nam! Mày cũng xì hơi đấy à?"

Nam: "..." *khuôn mặt không cảm xúc*

"Chết dở, cái con này... Thối quá đấy."

Nam: "..."

Thấy cô không đáp lại với mình mà chỉ khẽ híp mắt lại, liếc nhìn về phía sau của cậu. Quý lúc đầu không hiểu tại sao khuôn mặt cô lại tỏ ra ngạc nhiên như thế cho đến khi một cái gì đó như cái gậy được chĩa lên đầu mình.

Thầy Tiến giật chốt an toàn ở trên khẩu AK47 khiến cho nó kêu lên lạch cạch: "..."

"..." Mặt Quý trắng bệch: "Em xin lỗi, em làm bài ngay đây ạ."

Cuối cùng lớp học cũng quay trở lại với bầu không khí im ắng như lúc đầu.

Sau một lúc, cuối cùng Nam cũng đến được bài vẽ hình, lúc này đây, bỗng dưng cô gặp phải một vấn đề lớn.

Mới mấy hôm trước thằng Vĩ con Mỹ Hạnh đã tự tiện lấy thước kẻ của cô rồ bẻ gãy xong, giờ cô không có thước để làm bài...

Nam chưa kịp đi mua thước mới, cũng không có đồ dự phòng cho nên phương án cô nghĩ đến đầu tiên là đi mượn.

"Quý, cậu có hai cái thước không?"

"Tao á? Tao không có hai cái. Tao chỉ có ba cái thôi."

"Lộn xộn quá đấy. Có thể cho tôi mượn một cái được không?"



Quý đưa cho Nam cái thước kẻ lành lặn nhất của cậu. Thêm một khoảng thời gian trôi qua nữa, khi thấy thời gian ướm chừng đã đủ để học sinh giải xong đề, thầy Tiến đứng ở trên bục giảng hỏi vọng xuống dưới lớp.

"Cả lớp đã làm xong đến bài hình rồi nhỉ? Thế thì ở câu cuối, bán kính R của đường tròn là bao nhiêu thế?"

Nam và Quý đương nhiên là hai người làm bài nhanh nhất lớp đáp lại thầy.

Nam: "Dạ, bằng 2-"

Quý: "Bằng 1 ạ."

Nam: "..."

Quý: "..."

Nam: "Bằng 2."

Quý: "Bằng 1."

Nam: "..."

Quý: "..."

Cả hai mở to mắt ra nhìn nhau, dường như, giữa hai người đang có những tia lửa điện xoèn xoẹt đang bắn ra tung tóe.

Quý nhoẻn miệng cười: "Bằng 1. Cậu có sai ở đâu không thế?"

Nam đáp lại: "Bằng 2. Hình như cậu quên công thức rồi."

"Bằng 1!"

"Bằng 2! Nhìn lại bài đi!"

Cả hai đấu đá với nhau bằng ánh mắt, thấy thế, thầy Tiến từ trên bàn giáo viên hô vọng xuống.

"Mấy đứa đang nói cái gì thế? Đáp án của câu này là bằng 3 mà?"

"!!!"

...

Trống tan học vang lên, cùng lúc đó, những hạt mưa ẩm tí tách từ trên trời rơi xuống dưới đất.

Lúc đầu chỉ là mấy hạt nước be bé thôi, nhưng càng về sau mưa rơi lại càng nhiều, càng về sau lại càng nặng hạt hơn nữa.

Đám học sinh tuy hơi hốt hoảng, một là vì quên không mang áo mưa, hai là sợ lán xe bị kẹt cứng, nhưng một lúc sau đều tự tìm cách giải quyết được.

Duy chỉ có Quý là vẫn ngồi lại ở trong lớp, làm nốt mấy cái đề đội tuyển toán nâng cao nữa rồi mới vội vã đeo cặp lên vai chạy ra ngoài sảnh trường.

"Trời ơi... Mưa lớn thế?"

Lúc nãy có mấy đứa bạn đến tìm cậu để chở cậu về, nhưng Quý lúc đó đang bận tối mặt tối mũi nên phẩy tay bảo bọn nó về trước, giờ bọn nó đi thật rồi, Quý lúc này ngoài hối hận muốn chết ra thì còn có cả sự bất đắc dĩ.

"Đúng hôm hỏng xe thì mưa. Xui đến thế là cùng!"

Bố mẹ cậu làm việc, tăng ca về rất muộn, cậu có thể gọi cho taxi đến đón nhưng Quý mới muộn màng phát hiện ra mình không mang theo ví tiền.

Cảnh trường vắng tanh vắng ngắt, Quý đứng như trời trồng ở thềm toà nhà dạy học.

Thế là hết rồi sao?... Cậu phải chờ đến khi tạnh mưa hả?

Quý cố gắng để tự trấn an mình rằng mưa sẽ ngớt nhanh thôi nhưng với cái tình hình mưa mỗi lúc lại càng xối xả hơn thế này, cậu không thể bình tĩnh nỗi.

Hay là chạy liều đi nhể?



Không... Cậu không muốn dầm mưa ướt rồi bị cảm đâu...

Trời ơi trời...

Quý ngồi xổm ở bên dưới mái hiên của trường, khuôn mặt khờ khạo nhìn ra xa cứ như một người đang suy ngẫm lại về cuộc đời.

Nam mới từ phòng giáo viên của trường bước ra sau khi nhờ cô Đào chỉ cho những lỗi sai trong bài viết của mình cũng phải giật thót khi nhìn thấy Quý như vậy. Chẳng hiểu sao khi trông cậu trầm tư thế này, trong đầu cô thoang thoảng một tiếng đài phát nhạc rất chill và kèm theo nó sẽ là tiếng nói mở đầu cho một vlog tâm tình của Quý: "Đi đâu mà vội mà vàng, lại đây ăn một miếng nước, uống một miếng bánh nghe tôi kể chuyện đời".

Sao cậu ta lại ngồi ở đây mà chưa về nhỉ? À... đúng rồi, lúc nãy cậu mới than vãn với cô về cái xe hỏng của cậu xong.

Lúc này Nam bỗng nghĩ, dù vẫn còn giận nhau về đáp án toán vừa nãy (và cô đương nhiên thắng bởi vì có kết quả toán gần hơn) nhưng tối qua cậu đã cho cô ngủ nhờ rồi nên cô sẽ không so đo với cậu tiếp nữa (tất nhiên cô vẫn thắng).

Vì thế, Nam liền trượng nghĩa rút chiếc ô duy nhất của mình ra khỏi cặp, đi đến rồi đưa nó cho Quý.

"Cho mượn đấy, khi nào trả cũng được."

Trước cả khi Quý kịp mở miệng đáp lại mình, Nam đã che cặp lên đầu rồi đâm người chạy giữa cơn mưa rào. Khi đã đến dược giữa sân trường, bất chợt Nam bị trẹo chân rồi ngã bẹp mặt xuống dưới đất.

Nam: "..."

Quý: "..."

Quý: "... Khục!"

Quý: "Khục khục khục!... Moá ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!"

Quý cười muốn chảy cả nước mắt, cười đến hai tay run rẩy mãi mới bung ô lên được.

"Nam! Mày làm cái gì thế? Ha ha ha ha ha ha ha! Gya ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!"

Nam nằm bất động ở trên đất, nhìn Quý cố gắng để nén cười đến khuôn mặt méo mó cả đi, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào mà ngừng cười được. Một lát sau, cô đi đến chỗ cô rồi luồn tay xuống dưới hai bên nách của Nam, nhẹ bẫng bế bổng cô lên cứ như đang xách cổ một con mèo vậy.

Nam nhục quá...

"Nam, tao không ngờ mày có sở thích dầm mưa như thế này. Chơi vui quá nhể?"

"... Im đi."

Nam lảng mắt không nhìn thẳng vào Quý. Trông bản thân mình hiện tại đang ướt dầm dề như một con chuột vừa mới lội nước, cô thiết nghĩ mà chỉ thấy nhục.

Tất cả là tại Quý, đúng vậy.

Quý mãi vẫn chưa thể kiểm soát được cái miệng của mình, càng nhìn Nam, cậu lại càng muốn ôm bụng mà cười lăn cười lốc. Thấy Nam đã bị mình cười đến thối mặt, Quý cuối cùng cũng có thể nhịn không trêu cô nữa mà chỉ cụp ô xuống rồi cất đi, khiến cho mưa ướt đều đổ dồn xuống người cậu.

Trong khi Nam vẫn còn bị hành động bất ngờ này của cậu làm cho ngây ngốc, tay của cậu đã đưa lên rồi nắm chặt lấy tay cô.

"Ướt thì cũng ướt rồi. Đi! Tao với mày đi chơi!"

"Á! Thằng hâm này! Cậu kéo tôi chạy đi đâu thế!"

"Đi tắm mưa!"

"Tên Quý điên!"

"Ha ha ha ha! Mưa mát quá, mưa mát quá!"

Họ chạy đi trước những con mắt mở lớn của đám đông người đang đứng nép bên dưới những tán ô che, nhưng cả hai đề không quan tâm nữa.

Người ta có thể thấy họ đang đội trời mưa mà chạy, nhưng chỉ có hai kẻ đang chìm đắm trong những cảm xúc rộn ràng kia mới có thể cảm nhận được niềm vui sướng là như thế nào.

Cả hai cùng chạy ở trên đường, cùng nhau đi tắm mưa, cùng nhau cười lớn.
— QUẢNG CÁO —