Giữa một buổi sáng nắng chói nắng chang, cả lớp 12A1 và hai lớp khác nữa phải đứng ở giữa sân trường để học tiết thể dục.
"Trời ơi... Trời ơi trời... Tại sao... hộc... tại sao nói là nam nữ bình đẳng mà con trai phải chạy bảy vòng, trong khi đó con gái chỉ cần ba vòng thế?"
Quý thở không ra hơi kết thúc vòng chạy thứ bảy của mình, lảo đảo ngã rạp xuống dưới một bóng cây lớn giống như mấy bọn con trai khác có cùng chung cảnh ngộ với mình.
Bây giờ đã là đầu tháng mười hai rồi nhưng lạnh vẫn chả thấy đâu. Đồng ý là tuần trước đúng là có khí lạnh tràn về thật nhưng chỉ được một thời gian rồi lại nóng. Cái kiểu thời tiết này thật khiến cho cậu muốn phát điên lên mà.
"Chịu thôi. Bọn mình là con trai, được gọi là phái mạnh thì phải làm hơn con gái chứ?" Thằng Thanh cũng đã hoàn thành lượt chạy của mình, nó loạng choạng rồi ngồi phịch xuống ở bên cạnh chỗ nằm của Quý, nghiêng đầu nhìn lũ con gái đang hi hi ha ha cười đùa ở mấy chỗ ghế đá trống: "Nói vậy thôi chứ tao cũng thấy bất bình. Giá gì có cái tóc giả đội vào để tao biến thành nữ mỗi khi có thể dục nhỉ?"
"Ếu ơi. Ghê quá nha mậy."
Cả bọn con trai nằm thở một lúc, sau khi đã lấy lại sức rồi thì rủ nhau đi chơi đá bóng. Trong lúc đó, ở phía tụi con gái, Khuê và Vi tách ra khỏi hội nhóm buôn chuyện, đi đến một chỗ sân trường trống để luyện đá cầu.
Chẳng biết là ở trường người ta như thế nào nhưng ngôi trường cấp ba này phải thi cả môn thể dục, tuần sau là kiểm tra đá cầu rồi nên Khuê rủ Vi tranh thủ tập luyện một tí.
"Đá đi Khuê!" Vi đứng cách Khuê khoảng năm mét hô vọng tới: "Đá đi!"
Khuê gật đầu một cái, lúng túng thả cầu xuống dưới chân rồi đá đi, quả cầu không bay lên mà cắm thẳng xuống mặt đất.
"Èo! Đá lại đi Khuê! Dùng mu bàn chân chứ đừng dùng đầu mũi giày. Vừa nãy mày mới đá bằng mũi giày đó."
"Tao biết rồi."
Khuê nhặt lại cầu, tự nhủ lần này mình sẽ làm thật chuẩn rồi co chân lên. Bất chợt, chẳng biết lòi đâu ra thằng Kiên đứng ở gần chỗ bọn họ đang đá cầu mà hô lớn.
"Cố lên Khuê ơi!"
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!"
Khuê đỏ mặt giật mình hét toáng lên, cơ thể không tự chủ được mà vung chân sút rất mạnh làm không chỉ có cầu, mà cả đất cũng bị đầu mũi giày của cô nàng xúc lên rồi đá thẳng vào mồm của Vi.
"Con... Khuêeeeeeeeeee!!!"
"Tao không cố ý! Tao xin lỗi! Tao xin lỗiiiiiiiii!"
Vi nhổ ra cả một nắm đất, điên tiết tháo giày ra rồi rượt đuổi cái Khuê chạy vòng vòng quanh sân.
Nam ngồi học từ vựng tiếng Anh ở bên dưới một gốc cây bằng lăng bị tiếng hét thất thanh của Khuê và tiếng gầm rú của Vi làm ồn nên đứng dậy, lảng ra ngoài chỗ vòi rửa tay công cộng để tránh khỏi tiếng ồn. Cô kéo một cái ghế nhựa màu đỏ ở gần đấy đặt xuống dưới đất rồi yên tâm học tiếp bài.
Nhưng sự bình yên ấy của cô không kéo dài được bao lâu vì có một nhóm con trai đá bóng bên lớp khác tiến tới chỗ vòi công cộng để rửa tay chân. Nam chỉ ngẩng đầu liếc nhìn họ một lúc rồi lại cúi đầu xuống, nhưng cô không để ý đến họ không có nghĩa là họ không để ý đến cô.
"A! Đây là con ranh dám hếch mặt lên với mình này! Ê, Duy Đông! Là cái con nhỏ này này!"
Một đứa con trai hét lên, kéo theo đó là cả chục ánh mắt đổ dồn về phía Nam. Tiếp theo, cái đứa mà bọn chúng gọi là Duy Đông lững thững bước đến rồi đứng chắn ngang ngay trước mặt của Nam.
Tên này rất cao, hơi kém Quý một chút. Nhưng nói chung là vẫn rất cao, cao hơn Nam một cái đầu lận.
"Mày. Đúng là mày rồi. Mày là đứa đánh em gái tao, cái Mai có đúng không?"
Lúc đầu Nam cứ ngờ ngợ cái tên tóc xoăn như mấy lọn mì tôm này sao trông quen quen, mà là ai thì cô không nhớ ra nổi, à, hóa ra là cái tên hồi trước tự tiện xông vào trong lớp cô rồi kiếm chuyện để gây sự (hôm đó cậu ta còn tự xưng là anh họ của ai nhể? Cái người mà cô đã đánh ấy... ừm... không nhớ được).
Cô đã một lần tha cho cậu ta vì không muốn kiếm thêm chuyện phiền phức về phía mình, nhưng đời đâu như mình nghĩ, có những kẻ bất chấp muốn sinh chuyện với cô mặc cho cô đã cố gắng để tránh lắm rồi.
Nam cất tập từ vựng tiếng Anh vào trong túi quần thể dục rồi đứng thẳng lưng, nhìn Duy Đông rồi quay người lách ra khỏi sự vây hãm của cậu ta.
"Xin lỗi nhưng tôi chẳng nhớ gì cả."
"Đứng lại đấy! Ai cho mày đi!"
Duy Đông vươn tay ra rồi nắm lấy góc áo cô kéo giật lại khiến cho Nam loạng choạng suýt ngã.
"Mày có vẻ giỏi trong việc chọc tức người khác rồi lủi đi phết nhể? Có giỏi thì đứng đây để tao nói chuyện hẳn hoi với mày. Tao cảnh cáo mày, nếu mày mà còn động vào Mai..."
"Xin lỗi."
"Há?" Duy Đông ngớ cả người nhìn Nam cúi đầu xin lỗi mình. Sao nhanh thế? Đáng lẽ ra cậu ta phải ngoáy ngoáy cô thêm một lúc nữa cho cô nhục rồi mới xin lỗi chứ?: "Mày, mày xin lỗi cái gì?"
"Tôi xin lỗi." Nam nghiêm túc nói xin lỗi thêm một lần nữa rồi ngẩng đầu nhìn cậu ta, bất thình lình, cô nắm lấy cổ áo Duy Đông rồi kéo sát cậu ta về phía mình: "Tôi xin lỗi vì sắp tới tôi sẽ phải thực hiện cái mà cậu đã nói là tôi rất giỏi ấy."
Khoảng cách đột ngột bị rút ngắn như vậy, mặt áp sát mặt, hơi thở hòa hơi thở khiến cho Duy Đông phải mở to hai mắt. Nhưng cậu ta còn chưa kịp hét lên vì giật mình thì đã thấy cơ thể của cậu ta bỗng dưng mất trọng lượng. Một lúc sau, Duy Đông mới ngơ ngác phát hiện ra mình đang lơ lửng ở trên không trung!
"Ế?... Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!"
Nam nắm lấy cổ áo của cậu ta rồi hạ thấp người xuống, dùng chân quật ngã cậu ta lộn thành một vòng xuống dưới đất rồi vụt chạy biến đi mất.
Ngay sau khi bò dậy được từ dưới đất lên, cậu ta giận đến đỏ mặt, gầm lên tên của Nam rồi chạy đuổi theo cô.
"Con nhỏ mất dạy! Mày chạy đi đâu?!"
Duy Đông không còn bận tâm đến những ánh nhìn hiếu kì của người khác mà co chân chạy theo sau lưng của Nam. Nam chạy rất nhanh, giống như một con sóc vậy, nhưng nếu so sánh với Duy Đông - một thanh niên đã lăn lộn đánh nhau ở cả trong trường lẫn ngoài trường, thay vì ngồi học bài liên miên như những học sinh khác thì cậu ta lại cùng với đám bạn bay nhảy ở dưới nắng dưới gió – thì thể lực của cô vẫn thua mất một bậc. Chẳng mấy chốc, Nam đã kinh ngạc kêu lên một tiếng khi mảnh áo thể dục sau lưng cô bị cậu ta túm trúng rồi kéo giật lại.
Nhưng cũng đúng vào lúc đó, cả cơ thể của Nam bất ngờ đâm vào người của Quý - người đang đá bóng ở gần đấy.
"Ối!"
"A!"
Quý theo phản xạ đưa vội tay ra để đỡ lấy Nam, tiện thời cơ mọi người đều đang ngơ ngác mà nhìn nhau ấy, Nam liền luồn ra sau lưng của Quý rồi núp dưới bóng cậu.
"Chuyện gì thế?"
Quý khó hiểu nhìn Nam nắm chặt lấy áo mình rồi ngạc nhiên khi phát hiện ra Duy Đông cũng đứng gần đấy: "Duy Đông? Này, bọn mày đang làm gì thế?"
Khuôn mặt của Duy Đông méo xệ cả đi, mỗi lần nhìn thấy Quý là cậu ta cứ như gặp phải tà vậy, đôi mắt đào hoa nheo lại đầy cáu kỉnh. Từ sau cái vụ đụng độ trong lớp học khi ấy, tuy không biết là vì sao nhưng Nam có thể dễ dàng nhận ra mối quan hệ của Duy Đông và Quý không được tốt, không chỉ thế, Duy Đông hình như còn rất không muốn đụng độ phải Quý. Nhận ra được điều đó, Nam liền lợi dụng điểm yếu ấy của cậu ta mà lấy Quý ra làm khiên chắn bảo vệ mình.
Duy Đông vốn đã chướng mắt khi nhìn thấy Quý rồi, thế mà Nam núp ở sau lưng Quý còn tặng cho cậu ta thêm một cái ngón tay giữa nữa, Duy Đông cay muốn nổ phổi nhưng chẳng thể làm gì được.
"Con ranh láo toét, mày nhớ cái mặt của mày đấy!"
Duy Đông xùy mạnh một tiếng, chửi mấy đứa hóng hớt ở quanh đấy: "Nhìn cái gì? Móc mắt ra giờ!" rồi xoay người quay trở về vị trí mà nhóm đàn em của mình đang đứng.
Nhìn cậu ta dần đi hẳn, Nam liền buông Quý ra. Tuy hành trình tập mỉm cười của cô vẫn còn dài nhưng Nam đã biết cười nhếch mép rồi nhé. Cô từng nhìn thấy công thức mỉm cười theo phong cách ngầu lòi này từ lâu rồi nhưng mãi mới có dịp áp dụng. Cùng nhìn cô cười nhếch mép nè.
"Đồ giặc cái, trêu con trai nhà người ta bộ hả hê lắm hả?" Quý đã phát hiện ra nụ cười này của cô, nhịn không được mà nhéo má cô một cái.
Nghe thấy cậu nói thế, Nam không hề phủ nhận mà còn gật đầu cái mạnh, cũng không hề hất tay cậu ra mà để cho cậu nhéo nhéo hai cái má mềm mại của mình.