Giản Du nhìn chằm chằm Lục Thời Niên một lúc lâu, cuối cùng chịu thua, đành nhắm mắt lại: "Ông đây không còn sức đâu."
Lục Thời Niên thoải mái nói: "Không sao, tôi phục vụ em tận nơi."
Giản Du kệ cho hắn cởi đồ ngủ của mình ra như búp bê, xong nhẹ nhàng mặc áo sơ mi trắng vào, không cả thèm nhúc nhích giãy dụa, nhìn như một con cá muối mất hết hi vọng.
Mãi cho đến khi cậu phát hiện ra mấy cái cúc bị cài lộn xộn hết cả.
"Tay anh phế hay não anh tàn thế hả?" Chứng ám ảnh cưỡng chế khiến hành xác cậu không chịu nổi.
Lục Thời Niên bắt lấy bàn tay cậu gãi gãi nhéo nhéo, tốt bụng giải thích: "Em không hiểu đâu, ngay ngắn gọn gàng không phù hợp với thẩm mỹ hiện đại đâu, phải lộn xộn một tí mới đẹp."
Hắn còn quan tâm kéo một bên cổ áo lên giúp cậu, che đi một nửa đoạn xương quai xanh tinh xảo, ánh mắt thưởng thức thuần túy đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới: "Nhìn em xem, rất xinh đẹp đó."
Giản Du bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, không hiểu vì sao cơn sốt lại đột ngột bùng lên dữ dội, khiến cậu không kiềm nổi một tiếng rên rỉ.
Khóe mắt cậu ửng đỏ nhanh chóng, những phần cơ thể mà áo sơ mi không che được đều hồng lên.
Tựa như một bông hồng dại bất ngờ nở rộ.
Dùng cách so sánh như vậy với một nam sinh thì có vẻ không thích hợp, nhưng nếu người đó là Giản Du, thì quả thật là không tìm được tính từ nào hợp lý hơn.
"Xinh đẹp cái đầu anh!"
Giản Du nghiến răng nghiến lợi nói: "Thỏa mãn xong cái hiếu kỳ chó má của anh rồi đấy, có thể ôm tôi được chưa?"
Ừm, rất là hung dữ, nhưng mà tiếc là kết hợp với ánh mắt ướt át của cậu thì lực uy hiếp giảm hẳn hai trăm phần trăm.
Xem kìa, có một bé thỏ trắng đang nổi giận với người ta kìa.
"Được rồi."
Lục Thời Niên quen tay sờ sờ tai cậu, giang tay ra làm tư thế ôm.
Chẳng qua là trước khi ôm lấy cậu, hắn lại bỗng nảy ra một ý tưởng mới.
Lục Thời Niên: "Chờ chút."
Giản Du: "Tên chó nhà anh còn chuyện gì nữa?!"
Lục Thời Niên chân thành đặt câu hỏi: "Tôi chụp ảnh lưu niệm được không?"
Giản Du: "....."
Giản Du mất sạch kiên nhẫn, dùng toàn bộ sức lực đưa tay lên ôm cổ hắn, thấy không kéo xuống được liền phẫn nộ dán người mình lên.
"Tôi đánh cả lò nhà anh!"
Chưa từng thấy chú thỏ nào vừa hung dữ lại vừa dính người như vậy.
Lục Thời Niên ôm lấy cậu, khóe miệng cong lên rõ rệt, vui không chịu nổi.
Rất thú vị nha.
Thỉnh thoảng Giản Du cảm thấy Lục Thời Niên giống như một loại thuốc giảm đau, tuy không chữa hết được bệnh, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giảm bớt cơn đau của cậu trong giai đoạn khó khăn nhất.
Chỉ có điều là cái thuốc giảm đau này lại có cái mồm biết nói chuyện, phiền chết mất!
À, không chỉ thế thôi đâu.
Hắn còn có cả đầu óc, còn biết động tay động chân nữa.
Lúc Giản Du nhận ra Lục Thời Niên đã ôm cậu thoải mái nằm xuống, cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu — muốn có một cái chân làm bằng kim cương đạp hắn xuống, và tốt nhất là đá thêm một cái vào "chỗ đó".
Giản Du: "Anh nằm đây làm gì?!"
Lục Thời Niên: "Tôi không nằm đây được sao?"
Giản Du: "Anh nói xem!"
Lục Thời Niên mặt cực kì vô tội: "Nhưng đây là phòng tôi mà."
Giản Du: "Anh—"
Lục Thời Niên: "Không có phòng cho khách, nhà tôi chỉ có mỗi phòng này ngủ được thôi."
Lục Thời Niên thở dài: "Thôi được rồi, nếu em thực sự không muốn ngủ với tôi, thì tôi ôm cho em đến khi em ngủ, rồi tôi sẽ ra sofa nằm."
Ít ai biết được rằng Giản Du ăn mềm không ăn cứng.
Nếu gặp phải mấy tên da mặt dày bán thảm, cậu sẽ vô tình trúng chiêu.
Giống như bây giờ.
Chủ nhà tội nghiệp bảo rằng hắn sẽ nhường phòng hắn cho cậu rồi ngủ trên sofa nhà mình.
Giản Du biết rõ hắn đang giả vờ, nhưng vẫn rơi vào trầm mặc.
Mẹ nó chứ.
Thôi, kệ đi.
Hai người đàn ông trưởng thành, nằm ngủ chung một đêm cũng chẳng chết được.
Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng lời nói ra miệng vẫn cứng nhắc không được tự nhiên: "Tùy anh, chả liên quan đến tôi."
Thế mà cũng được luôn hả?
Lục Thời Niên kinh ngạc trước mức độ mềm lòng của Giản Du.
Hắn như đang suy nghĩ gì đó, nhìn cậu một lúc lâu, được nước lấn tới: "Thế nói chuyện một chút nhé?"
Giản Du: "Nói chuyện khỉ gì, đừng có làm phiền tôi ngủ."
Lục Thời Niên: "Em ôm chặt tôi như này, người nóng như này, ngủ được à?"
Giản Du: "...Muốn gì thì nói mẹ đi."
Lục Thời Niên nắm lấy tai thỏ: "Có muốn dọn ra ở cùng tôi không? Coi như tôi thuê em, tôi trả lương cho em, có cả thưởng cuối năm luôn."
Giản Du: "Anh lắm tiền quá không có chỗ xả hả?"
Lục Thời Niên: "Đúng đó, tôi không thiếu tiền, chỉ thiếu một người nằm chung chăn thôi."
Giản Du: "Thế thì đi mà mua cái gối ôm."
Lục Thời Niên: "Gối ôm làm gì có tai đâu."
Giản Du: "Không mua được thêm cái tai gắn vào à?!"
Lục Thời Niên: "Có lý, nhưng mà gối ôm không biết mắng người."
Giản Du đang muốn khịa hắn bị M hay gì, nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe hắn chậm rãi bổ sung: "Với cả không giống em thì không được."
Giản Du: "..."
Cút mẹ đi!
Ngủ mẹ đi!
Nửa đêm trò chuyện cái rắm!
Lục Thời Niên có nói gì thì cậu cũng không phản ứng.
Cậu tự coi mình là người điếc, trán áp vào phần cằm lành lạnh của Lục Thời Niên, cảm giác mệt mỏi ập đến, cậu rất nhanh rơi vào mộng mị.
(Truyện được đăng tải trên wattpad
Khi cậu mở mắt ra một lần nữa, xung quanh đều đã trở nên tối đen, mọi khe hở trên cửa sổ như đều bị thứ gì đó che khuất, không gian chẳng có lấy nổi một tia sáng lọt vào.
Giản Du căng thẳng cực độ, theo bản năng cuộn người lại thành trạng thái tự vệ.
Cậu hốt hoảng gọi Lục Thời Niên vài tiếng, nhưng đáp lại cậu chỉ có tiếng vang rỗng tuếch.
Sao trong phòng lại có tiếng vang được?
Không đúng.
Không chỉ có tiếng vang, mà còn có cả bước chân từ bên ngoài truyền tới.
Ký ức vốn đã cố ý quên đi trong nháy mắt tràn vào đại não, Giản Du thở gấp, tốc độ tim đập cũng tăng lên.
Tiếng bước chân đang tới gần.
Khi cánh cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy mở, Giản Du không chịu nổi muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng lại bị thứ gì đó trói cổ chân kéo vấp ngã.
Tiếng va chạm nặng nề, không cần sờ cậu cũng biết, đó là một sợi xích dày gần bằng cạnh tay cậu.
Người đàn ông bước vào.
Tiếng hít thở nặng nề khiến người ta ghê tởm, kinh hãi đến cực điểm.
Giản Du cắn chặt môi dưới không lên tiếng, nghĩ rằng làm như vậy thì đối phương sẽ không tìm thấy cậu ở đó.
Cậu ôm đầu gối cố gắng lùi lại, cố thu bản thân mình vào một góc an toàn.
Tiếng thở đột nhiên biến mất.
Nhưng cánh cửa vẫn khép, và người đàn ông vẫn còn đó.
Cả người Giản Du căng lên đến cực hạn, mò mẫm xích sắt muốn dùng sức rút chân mình ra, nhưng xích quá chặt, trên cổ chân cậu đã dính nhơ nhớp máu.
Giản Du như thể không thấy đau đớn, không kêu tiếng nào, lau sạch máu lên quần áo.
Tiếng hô hấp bất ngờ xuất hiện không kịp đề phòng.
Ở ngay bên tai cậu.
Giản Du trợn to hai mắt, nghe thấy âm thanh thô kệch vang lên: "Bé thỏ, bắt được mày rồi."
Đại não ong ong một tiếng, nổ một tiếng ầm.
"Giản Du, Giản Du?"
Tiếng gọi vang tới từ một nơi xa, giống như thể tới từ thế giới khác.
Giản Du mở mắt ra, cậu vẫn ở trong phòng Lục Thời Niên.
Cậu nằm trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, đèn tường tỏa ra ánh sáng ấm áp, không có tiếng thở đáng sợ, và chân cậu cũng không mang bất cứ xiềng xích nào.
"Gặp ác mộng à?"
Lục Thời Niên đặt tay lên mặt cậu, xúc cảm chân thật và nhiệt độ ấm kéo cậu ra khỏi giấc mơ.
Cậu hít một hơi thật sâu.
Khuôn mặt cậu tê dại.
Tay và chân đều tê dại.
"Vẫn chưa tỉnh à?" Lục Thời Niên nhíu nhíu mày, nghĩ xem có nên dùng sức nhéo cho cậu hoàn hồn hay không.
Một giây sau, Giản Du bỗng nhiên giơ cánh tay lên vội vàng ôm lấy hắn, dùng nhiều sức như thể cậu hận không thể dung nhập vào cơ thể hắn.
Lục Thời Niên hiếm khi nào ngẩn người ra như vậy.
"Ác mộng gì mà em bị dọa sợ vậy?" Hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ, vỗ lưng cậu: "Mơ biến thành quái thú bị Ultraman đánh à?"
Giản Du: "Câm miệng đi, đồ đần."
Lục Thời Niên vui vẻ ngậm miệng.
Nhưng tay hắn không chịu yên.
Bàn tay vốn đang dừng lại ở lưng chợt nảy ra ý tưởng, bèn sờ dọc xuống chỗ đốt sống đuôi cậu.
Cảm giác điện giật chạy dọc thân, Giản Du không kìm được, ngửa cổ nheo mắt, miệng dán vào lỗ tai hắn đột ngột 'hừ' ra một hơi.
Giản Du: "Con mẹ anh... Anh bị bệnh đúng không?"
Lục Thời Niên tỏ vẻ vô tội: "Nghe nói động vật nhỏ đều như vậy mà, sờ sờ đoạn gần đuôi sẽ rất thoải mái, tôi thử xem có an ủi em được hay không."
Theo như thường ngày thì một giây sau Giản Du sẽ đẩy hắn ra, thuận tay quơ một nắm đấm thay lời cảm tạ.
Nhưng sự thật là Giản Du không nói gì cả.
Cậu chỉ im lặng, không nói gì, siết chặt hai tay, ôm hắn chặt hơn, ngay cả Lục Thời Niên cũng cảm nhận được cả người cậu đang khẽ run rẩy.
Lục Thời Niên thu lại nụ cười tươi, nghiêng đầu hỏi: "Em sợ đến vậy à?"
Giản Du quá mệt mỏi, vùi đầu xuống không muốn nói chuyện.
Lục Thời Niên nhìn cậu, rũ mi mắt, che đi cảm xúc không rõ ràng.
Không biết có nên thừa nhận, trông hắn thế mà lại bị cậu ôm đến mềm lòng.
Bình thường thì rõ là hung dữ, lúc này lại mềm mại đến lạ.
Hắn thu tay nhắm mắt, giữ gáy cậu xoa xoa hai cái, giọng nói mang theo âm sắc trấn an: "Được rồi, em đừng sợ, chỉ là mơ thôi, có anh trai ở đây rồi."