Bạn Gái Cũ Là Sếp Của Tôi

Chương 2: Anh biết phải làm sao đây



Một chàng trai mở cửa đi vào: "Xin lỗi mọi người, tôi có việc nên đến trễ." Anh ta cuối đầu với tất cả những người có mặt trong phòng.

Sếp Phương nhìn cậu ta với vẻ mặt đầy bất ngờ, không biết anh ấy có bất ngờ không nhưng ánh mắt của hai người chạm nhau và đứng hình mất một khoảng thời gian cũng khá lâu cho đến khi trợ lý Thư lên tiếng: "Sếp Phương, mọi người đã có mặt đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi, lát nữa chị còn có cuộc họp với phòng của mình về việc chuẩn bị lên kế hoạch cho buổi workshop nữa."

"Chị quên mất, được rồi cậu về chỗ ngồi đi, chúng ta bắt đầu từ KT1 nào." Cuộc họp báo cáo doanh thu kéo dài gần một tiếng. Cuối cùng sếp Phương chốt lại một câu doanh thu quý này của các chi nhánh hầu như đều tốt, có vài chi nhánh tuột hạng so với kế hoạch nhưng không đáng kể, có thể khắc phục được.

Sau tràng pháo tay đầy hào hứng của mọi người, sếp Phương mới đưa ra để nghị: "Cuối tháng này phòng đàm phán có tổ chức buổi workshop tại phòng họp C3, phòng chị đang thiếu hai người, có ai tình nguyện qua giúp chị không?"

Một người tò mò: "Có ưu đãi gì không sếp Phương?"

Việc đó thì cô không xin tính vào tăng ca cho mọi người được nhưng kết thúc buổi workshop đó cô có tổ chức buổi liên hoan thì ai phụ bữa đó có thể tham gia tiệc tùng thoải mái.

"Sếp Phương cần có hai người thôi ạ?" Đúng là như vây, một người phụ trách set up và một người làm tài xế cho cô. "Cậu đi trễ lúc nãy tên là gì?" Sếp Phương chỉ vào người đó.

Anh ta đứng lên trả lời: "Tôi tên Khang."

"Cậu là quản lý của KT9?" Phương hỏi.

Anh ta gật đầu, nói xong sếp Phương quyết định để anh làm tài xế cho cô đỡ đến khi nào tài xế Lâm làm việc lại cũng được, không quá lâu đâu.

Sau khi dứt câu có hai người cùng đồng thanh đứng lên: "Em nữa." Ồ hai người lận cơ à? Thôi cũng được, trợ lý Thư sẽ triển khai cho hai bạn đó. Nếu mọi người có thắc mắc gì thì cứ đến thẳng văn phòng gặp trực tiếp sếp Phương còn bây giờ mọi người tan họp.

"Chào sếp Phương." Mọi người cùng đồng thanh.

Phương quay trở về văn phòng của mình, cô vẫn đang xem lịch trình diễn ra buổi workshop vào cuối tháng, kiểm tra đi kiểm tra lại, tập dợt trước xem có sai sót hay không đúng ở chỗ nào, cô luôn đề phòng trước những vấn đề có thể xảy ra. Bình thường sếp Phương là một người hoạt bát, thích đùa giỡn, rất ít khi mọi người thấy cô ấy buồn, nụ cười luôn nở trên môi chính là thương hiệu mà cô mang đến công ty mỗi ngày. Tuy nhiên khi vào công việc, sếp Phương luôn là người nghiêm túc, làm việc hết mình, những bước đi của cô rất dứt khoát và quyết đoán bởi vậy một khi sếp Phương ra tay thì chỉ có thành công mà thôi, đó cũng chính là thương hiệu của phòng đàm phán.



"Sếp Phương, quản lý KT9 muốn gặp chị ạ." Trợ lý Thư mở cửa đi vào thông báo.

"Mời vào." Một giọng nói vô cùng dịu nhẹ.

"Anh có thể nói chuyện với em một chút có được không?" Đi theo sau là một chất giọng trầm nhưng vô cùng ấm.

"Anh ngồi đi, có chuyện gì sao?" Cô tò mò.

"Em cố tình có đúng không?" Giọng nói trở nên căng thẳng.

"Cố tình? Thì đã sao?" Phương ngắt một hơi dài.

"Em vẫn không thay đổi, luôn nói chuyện thách đố anh như vậy." Anh ta cau mày.

"Không vừa ý sao? Cho dù có không vừa ý thì cũng đâu đến việc anh đến đây để phán xét tôi." Phương ngã lưng ra ghế.

Đúng là anh không có quyền đó, anh tiếp tục hỏi thăm xem cô đã làm ở đây bao lâu rồi? Sếp Phương vẫn thật thà trả lời, cô về đây công tác được gần ba năm, phụ trách phòng đàm phán như anh đã biết.

Sau đó anh tâm sự anh làm ở đây cũng được năm năm rồi. Phương nghe vậy thì khá bất ngờ, một quãng thời gian dài đó chứ, không ngờ anh theo nó lâu như vậy chẳng phải lúc trước anh từng nói anh chán đi làm thuê chỉ muốn tự kinh doanh ở nhà thôi hay sao? Ấy vậy mà gắn bó với công ty năm năm. Đúng là vậy nhưng khi biết đến công ty này anh cảm thấy mình phù hợp.

King Thượng Uỷ chính là công ty do hai đàn anh của sếp Phương mở, bọn họ thấy được tài năng của cô cho nên mới mời cô về cùng điều hành chứ lúc trước cô cũng làm quản lý như anh thôi nhưng mà làm việc ở nhiều công ty rồi mới thấy đúng là chưa có nơi nào có không gian và phong cách làm việc thoải mái như ở đây. Đặc biệt là ở phòng đàm phán sẽ càng thoải mái hơn nữa, dường như mọi người đều rất thích cách làm việc của sếp Phương.

"Mục đích hôm nay anh đến tìm tôi là để làm gì? Vào vấn đề chính đi." Phương không thích nhiều lời.



"Anh chẳng có mục đích gì hết, lâu ngày không gặp chúng ta không thể nói chuyện với nhau sao?" Nói đến đây giữa sếp Phương và quản lý Khang đã có mối quan hệ quen biết nhau từ trước. Cả hai cũng rất bất ngờ khi gặp lại nhau trong tình huống này, mặc dù làm việc cùng công ty đã lâu như vậy rồi nhưng cũng nhờ có cơ hội lần này mà sếp Phương mới biết thì ra người quen của mình đang làm việc ở công ty do mình đồng điều hành.

"Tôi không có gì để nói với anh ngoài công việc hết nhưng nếu anh cần trao đổi công việc thì chỉ cần tìm trợ lý của tôi là được rồi." Sếp Phương quay trở lại với sấp tài liệu trên bàn đang xem dở.

Quản lý Khang vẫn luôn thắc mắc: "Anh muốn trao đổi kỹ hơn về vấn đề làm tài xế cho em, tại sao em lại chọn anh?"

Tài xế Lâm có việc ở dưới quê cho nên đã xin nghỉ phép vài ngày rồi, như anh biết đó phòng kinh doanh không nằm trong bộ phận của cô, làm sao cô biết trình lái xe của mọi người như thế nào chỉ có riêng anh là cô từng được anh chở rồi cho nên chọn anh là chuyện hết sức bình thường thôi.

Quản lý Khang gật gù, thấy vậy Phương tiếp lời: "Anh còn gì muốn hỏi nữa không?"

Anh tiếp tục hỏi: "Thế là mỗi khi em muốn đi đâu anh đều phải có mặt để chở em đi à?"

Chứ sao nữa.

"Lỡ như anh đang làm việc thì sao?" Khang không ngừng thắc mắc.

Một khi anh phụ giúp cô thì sếp Quang sẽ tự ắt giảm bớt công việc lại cho anh, anh không cần phải lo chuyện đó, cô sẽ giải thích với anh ấy sau. Khang gật đầu đồng ý: "Anh biết rồi."

"Anh còn gì thắc mắc nữa không? Nếu không còn thì ra bàn trợ lý lấy chìa khóa xe giữ đi, tôi còn phải đến C3 kiểm tra hệ thống nữa." Cứ ngồi trả lời những câu hỏi như vậy khiến tâm trạng của Phương bắt đầu cảm thấy khó chịu.

"Việc kiểm tra hệ thống để anh đi cho." Khang xung phong.

Nhưng sếp Phương không cần, đây không phải là việc của phòng kinh doanh, anh chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi, nói rồi cô bỏ đi một mạch ra ngoài. Gương mặt sắc lạnh của cô nàng có thể được ví như lưỡi dao vừa mới được mài sắc bén, bóng loáng vậy khiến người ta rợn cả da gà.

Sếp Phương rời đi để lại anh chàng quản lý đứng thẩn thờ nhìn theo, ánh mắt chứa đựng đầy tâm sự nhưng không biết phải nói như thế nào.