Lê Nhất đi ra bên ngoài văn phòng đợi Lê Mạn, ánh mắt nhìn theo bóng lưng đi xa của thiếu niên. Hành lang vắng trải dài, gió mát thổi đến sau cơn mưa, thiếu niên cách cô càng ngày càng xa.
Lê Mạn bỗng nhiên đứng bên cạnh Lê Nhất, "Thắng nhóc đó đi rồi hả?"
Lê Nhất thu hồi tâm tư lại, gật gật đầu hỏi: "Sao đến văn phòng hiệu trưởng muộn vậy cô?"
Lê Mạn thở dài một hơi, vắt tay qua bả vai Lê Nhất, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Con cũng cảm thấy thằng nhóc đấy rất đẹp trai nhỉ."
"Dạ?" Giọng nói của Lê Nhất rất vững.
Lê Mạn nhếch khoé môi ma quái: "Bởi vì tên nhóc đó rất đẹp trai cho nên có bạn nữ đánh nhau vì nó. Không phải mấy đứa thiếu nữ bọn con đều thích xem phim thần tượng thanh xuân sao?"
Lê Nhất "xì" một tiếng.
Lê Mạn hỏi cô: "Con có sẽ đánh nhau vì chàng trai mình thích không?"
Lê Nhất cười rộ lên.
Lê Mạn đương nhiên biết cô sẽ không, cảm thán nói: "Thằng nhóc này quả thực không tệ, ngoài cái đẹp trai ra còn có chút thú vị."
Thú vị...
Sức hấp dẫn của Kiều Mộ Dương đã phóng xạ đến tầng lớp người trưởng thành rồi sao?
Lê Mạn lại nói: "Nhưng mà, cho dù là chàng trai rất tốt thì cũng không nên dùng cách dữ dằn đi thích cậu ta. Đợi sau này mấy đứa trưởng thành, nhìn lại chàng trai mình thích lúc bản thân mười bảy mười tám tuổi, nhất định sẽ cảm thấy bản thân hồi đó ngốc đến đáng yêu."
Lê Nhất: "Hôm nay cô thông hiểu rất nhiều, là nhớ lại chàng trai mình từng thích sao ạ?"
Lê Mạn: "Lúc đó ánh mắt cô cao lắm đấy, đều là bọn con trai theo đuổi cô thôi! Hơn nữa năm đó con trai trường cô đều có hơi xấu, không đẹp trai ưa nhìn giống thời của mấy đứa."
Lê Nhất: "Vậy người cô thích như thế nào?"
Lê Mạn: "Con ít hóng chuyện của cô đi."
Trong sân trường yên tĩnh, đèn đường mê man trông hơi thê lương sau cơn mưa.
Lê Mạn chở Lê Nhất đến trước cổng trường bằng xe hơi. Cô ấy vừa mới mua xe, là tài xế mới, hôm nay là ngày thứ hai ra đường.
Đây là lần đầu tiên Lê Nhất ngồi xe do Lê Mạn lái, quãng đường ngắn ngủi này nhưng cô vừa nín thở vừa tập trung cao độ.
Buổi tối sau cơn mưa, vũng nước trên mặt đường mang đến những mảnh nhỏ của cảnh đêm thành phố. Sau khi bị bánh xe nghiền qua, mảnh nhỏ lại vỡ tan rồi sau đó lại tạo thành những mảnh nhỏ mới.
Lê Nhất nhìn bên ngoài cửa sổ, kiến trúc cổng trường của Nhất Trung Thành phố đã rất lâu đời, không có khí thế bằng cổng mới của Minh Thành ở cơ sở mới nhưng cô lại rất thích cảm giác lâu đời này, có một loại ý vị phục cổ.
Cách cổng trường năm mét bên trái có một thiếu niên cao lớn đang đứng đeo tai nghe, chỉ là một bóng người nhưng Lê Nhất cũng nhận ra ngay lập tức.
Kiều Mộ Dương cúi đầu nhìn những mảnh nhỏ thành phố bị khúc xạ trên mặt đường, cho dù ngâm ở trong đêm tối, khắp người cậu cũng quanh quẩn cảm giác sáng kỳ lạ.
Thế giới này chẳng thiếu chàng trai đẹp đẽ, nhưng vừa đẹp vừa khí chất lại vừa xuất sắc lại không nhiều.
Lê Nhất thỉnh thoảng chỉ muốn làm con vật thị giác với tính thẩm mỹ đơn giản.
Trong tai nghe của Kiều Mộ Dương đang vang lên bài hát tiêu biểu của dòng nhạc rock nổi tiếng của nước Anh vào những năm chín mươi, bên tai nháo nhiệt sôi nổi mà gương mặt cậu lại trầm tĩnh.
Thỉnh thoảng cậu sẽ cho người ta cảm giác cô đơn, có liên quan đến sự lẻ loi của bản thân cậu cũng có liên quan đến sự ung dung trong trạng thái tĩnh của cậu.
Xe của Lê Mạn thong thả chạy qua trước mặt cậu, cô gái ngồi bên ghế phó lái ẩn vào chỗ tối nhìn trộm cậu, những điều này cậu đều không nhận ra.
Rất nhanh, một chiếc xe việt dã màu xanh đậm dừng trước mặt cậu.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, gương mặt có hơi mơ màng trong bóng đêm, tư thái nhanh nhẹn lên xe.
Mấy giây sau, Lê Mạn chú ý đến xe việt dã đằng sau vẫn luôn đi theo xe mình, nhịn không được chia sẻ với Lê Nhất: "Kiểu xe đằng sau, là một trong những xe trong mộng của cô, đáng tiếc cô không đủ tiền."
Lê Nhất không hiểu xe, chỉ đoán xe này có giá xa xỉ.
Bố của Kiều Mộ Dương – Kiều Tụng Văn là nam phát thanh viên nổi tiếng chuyên mục tin tức của đài thành phố, thu nhập rất giàu có. Sau khi ba mẹ ly hôn, Kiều Mộ Dương theo Kiều Tụng Văn, tình cảm hai bố con rất thân thiết.
Chút gợn sóng kia, là Lê Nhất nghĩ đến bố Lê Lãng của mình.
Em gái Lê Mạn xuất sắc cỡ nào, anh trai Lê Lãng quá không tin cậy bấy nhiêu, đây là người ngoài đánh giá đúng trọng tâm về hai anh em nhà họ Lê.
Từ nhỏ đến lớn, Lê Nhất chưa từng hưởng thụ được niềm hạnh phúc bố đón cô tan học. Trong trí nhớ của cô, bố có dáng vẻ mơ hồ giống như tên của ông ấy ——
Lãng.
Lê Nhất thuận miệng hỏi Lê Mạn, giọng điệu bình thản: "Đã hai tuần bố con không liên lạc với con rồi, chắc sẽ không bị lừa vào tổ chứ bán hàng đa cấp nhỉ."
Lê Mạn nghe xong thì cười nhạo một tiếng: "Không đến mức đó, mặc dù bố con không đáng tin cậy nhưng đầu óc vẫn còn rất linh hoạt."
Lê Nhất: "Tháng này ông ấy có đưa tiền sinh hoạt của con cho cô không?"
Lê Mạn: "Ông ấy là anh ruột của cô, con là cháu gái ruột của cô, con có thể ít nói chuyện tiền bạc trước mặt cô được không."
Lê Nhất bình tâm lại, nói: "Tuần sau cô không cần cho con tiền sinh hoạt đâu, con kiếm được chút tiền nhuận bút, đủ dùng cho hai tuần ạ."
Lê Mạn biết bình thường Lê Nhất sẽ gửi một ít bản thảo cho tạp chí học đường, ngầm đồng ý cho cô kiếm chút tiền tiêu vặt của bản thân. Lê Mạn xem như không nghe thấy câu này, tiền nên cho, chưa bao giờ cô ấy bớt lại.
Những thứ mà các cô gái khác ao ước có được, cô ấy hy vọng Lê Nhất đều có thể có được. Nếu thiếu mất tình thương của bố mẹ, vậy thì dùng phần khác để bù đắp.
Đến ngã ba đường, xe của nhà họ Kiều rẽ trái, chạy ngược hướng với xe Lê Mạn.
Trong kính chiếu hậu, Lê Nhất tràn đầy suy nghĩ đây lần thứ hai nhìn theo thiếu niên đã đi xa trong tối hôm nay.
-
Quy định mới ban hành của Minh Thành về việc tập thể dục và chạy vào giờ ra chơi đã làm cho không ít học sinh đến bờ vực suy sụp.
Thiệu Tinh Tuyền rất ít tế bào vận động chạy đến mức thở hồng hộc, cả người được Lê Nhất kéo đi.
Cô ấy than thở: "Tập thể dục không tốt à, làm sao còn bắt chạy bộ nữa chứ."
Ban lãnh đạo nhà trường cho rằng các bài tập thể dục đối phó của mọi người quá xấu, hoàn toàn không đạt được mục đích tăng cường thể lực nên dứt khoát để cho mọi người chạy mười lăm phút vào mỗi ngày.
Tế bào vận động của Lê Nhất cũng chỉ hơn chút chút so với Thiệu Tinh Tuyền. Cô túm lấy Thiệu Tinh Tuyền đang bất động, thay vì bị liên luỵ, hai người kéo đuôi cả lớp.
Lớp bên cạnh xếp hàng sau bọn họ, các bạn nam chạy khá nhanh đã sắp vượt qua hai bọn họ.
Cao Phi thân là uỷ viên Thể dục, chê hai người mất mặt nên chủ động chạy qua, mỗi tay túm lấy một người kéo hai cô chạy. Cậu ta vừa chạy vừa mắng: "Lớp người ta đều mập mới không chạy nổi, không ngờ hai cậu gầy như vậy cũng không chạy được, kém quá đấy."
Có ngườn mượn lực, Thiệu Tinh Tuyền thoải mái không ít, thả lỏng nên không chú ý đường dưới chân nên bị đá vụn cào bàn chân một cái, khiến cho Cao Phi cũng bị ngã xuống.
Lê Nhất ở bên trái, Cao Phi cao lớn đỡ cánh tay cô khiến cô cũng ngã theo.
May mà có người đúng lúc đỡ Lê Nhất một cái, ba người bọn họ mới đứng vững.
Người đỡ Lê Nhất chính là Kỷ Tư Viễn, cậu ta nhíu mày, giọng nói trầm thấp, "Không sao chứ?"
Lê Nhất lắc đầu: "Cậu mau lên trước đi, nếu không người giám sát của hội học sinh sẽ trừ điểm."
Cao Phi liếc mắt xem thường: "Cậu cũng biết sẽ bị trừ điểm à, vậy cậu mau chạy nhanh đi bà cô ơi."
Sau khi đuổi kịp hàng ngũ, Thiệu Tinh Tuyền nháy mắt với Lê Nhất, "Kỷ Tư Viễn vẫn còn chưa tỏ tình với cậu hả? Ánh mắt cậu ta nhìn cậu thâm tình quá đó."
Lê Nhất không nói gì.
Cao Phi vỗ một cái lên gáy Thiệu Tinh Tuyền: "Thở hổn hển cỡ đó mà còn có sức nói chuyện à!"
Cậu ta tự nhiên gia nhập vào việc hóng chuyện, "Ôi, nếu người đứng đầu khối và đứng thứ hai của khối bắt đầu hẹn hò, vậy chủ nhiệm còn không điên à."
Lê Nhất cạn lời nhìn Cao Phi, "Con trai mỗi nhà, có thể không hóng chuyện được không."
Cao Phi: "Kỷ Tư Viễn rất thích cậu à?"
Lê Nhất phớt lờ cậu ta.
Cao Phi thuận miệng hỏi Lê Nhất, "Nghe nói cậu đưa thư thay người ta bắt đầu thu tiền rồi, được đấy, không hổ là học sinh xuất sắc, đầu óc đủ nhạy."
Lê Nhất lạnh lùng đẩy Cao Phi một cái: "Mau chạy đi đại ca."
Sau khi chạy bộ hết tiết này xong, bụng Lê Nhất vẫn luôn đau.
Cô chạy xong mới phát hiện dì cả đến, tiếc là đã quá muộn.
Sắc mặt Lê Nhất trắng bệch, đầu đều là mồ hôi, ngay cả giáo viên đang dạy cũng nhìn ra được sự khác thường. Lúc cô đang khó chịu thì mấy "khách hàng" đến tận nơi "khiếu nại", nói thư gửi đi đều bị Kiều Mộ Dương trả về nên giờ thêm tiền nhờ Lê Nhất đi nghe ngóng nguyên nhân.
Lê Nhất nhận lời xong quay về chỗ ngồi, Phí Nhã đưa cho cô một viên thuốc màu trắng, "Uống đi, lập tức sẽ không đau nữa."
Lê Nhất đang định uống thuốc thì Kỷ Tư Viễn cũng đưa đến một hộp thuốc.
Kỷ Tư Viễn không lộ mặt mà nhờ một cậu bạn lớp 7 đưa thuốc cho Lê Nhất. Trong đó có một tờ giấy ——
"Thật sự không kiên trì được nữa thì xin nghỉ về nhà đi."
Thiệu Tinh Tuyền ngạc nhiên: "Kỷ Tư Viễn thông minh ghê ha, sao cậu ta biết cậu bị đau bụng kinh?"
Đây là Kỷ Tư Viễn thân là học sinh siêu cấp xuất sắc, rất khủng bố.
Tháng trước Lê Nhất đau bụng kinh, bất ngờ bị cậu ta nhìn thấy nên cậu ta lặng lẽ nhớ kỹ ngày. Tháng này cậu ta đã mua thuốc chuẩn bị ở chỗ đó từ lâu, hôm nay đúng lúc có tác dụng đưa đi.
Lê Nhất không lên tiếng mà uống viên thuốc Phí Nhã đưa, vẫn không nhúc nhích nằm lên trên bàn học.
Lúc nghỉ trưa, Lê Nhất không có khẩu vị ăn cơm bèn tìm Cao Phi hỏi chìa khoá phòng thiết bị, trốn vào trong nằm lên đệm nghỉ ngơi.
Cô ngủ chưa đến mười phút thì Hứa Gia Thời chạy vào tìm cô. Hai cô gái ngồi trên đệm nói chuyện, ánh mặt trời loá mắt lướt qua đầu vai phản chiếu mái tóc mềm mại của hai cô gái thật đẹp.
Hôm nay Lê Nhất cũng mặc đồng phục mùa hè, cô không giống như Hứa Gia Thời sẽ đi sửa quần áo một chút để mặc lên vừa người hơn. Cô cứ như vậy mà trực tiếp mặc vào, rộng rãi thùng thình, kết hợp với gương mặt gầy và mái tóc hơi rối của cô, trong sự xinh đẹp mang theo chút hơi thở dứt khoát nhanh nhẹn.
Hứa Gia Thời duỗi thẳng đuôi tóc càng lộ ra sự xinh đẹp, khi nói chuyện lúc nào cũng rất dịu dàng khiến cô ấy trông vô cùng mềm mại. Cô ấy khẽ thở dài, nói với Lê Nhất: "Cậu ấy chắc chắn không thích tạo hình này của tớ."
Cơ thể Lê Nhất khó chịu, hơi thở hơi yếu, "Sao vậy?"
Hứa Gia Thời: "Mấy ngày hôm nay tớ đặc biệt đứng đợi cậu ấy ở trạm tàu điện ngầm, hôm qua khó khăn lắm mới đợi được thì cậu ấy lại từ chối ngay trước mặt tớ. Cậu nói xem có phải cậu ấy có người thích rồi không."
Lê Nhất hoàn toàn không hay biết gì về chuyện riêng của Kiều Mộ Dương.
Hứa Gia Thời đè thấp giọng, hơi nghẹn ngào, "Mỗi ngày tớ đều nghĩ đến cậu ấy, lúc đi học chẳng nghe vào đầu cái gì cả..."
"Hứa Gia Thời." Rốt cuộc Lê Nhất không chịu nổi nữa, cô nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Hứa Gia Thời, cắt ngang cảm xúc bi thương của cô ấy, tự nhiên nói với cô ấy: "Cậu là hoa khôi của Minh Thành chúng ta, tiêu sái một chút có được không, làm sao mà vì một đứa con trai mà ảnh hưởng đến việc học của mình."
Hứa Gia Thời không ngờ Lê Nhất sẽ nói với cô ấy những lời này nên có hơi lờ mờ, sau đó nín khóc mỉm cười, "Vậy tớ đưa danh hiệu hoa khôi này cho cậu được không?"
-
Buổi tối Lê Nhất đến Nhất Trung Thành phố, đúng lúc gặp Kiều Mộ Dương ở trên hành lang. Cô vừa thấy cậu liền lấy đồ trong balo ra.
Cô lấy ra một xấp thư, một phần trong đó là lần trước chưa đưa được còn một phần còn lại là gần đây.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của thiếu niên được ngọn đèn hành lang yếu ớt chiếu lên, nhưng giọng nói lại mang theo mất hứng, "Quá tam ba bận, cậu không ngại mệt nhưng tớ ngại."
Mệt? Hôm nay tâm trạng cậu không tốt sao.
Lê Nhất liên hệ với bối cảnh, quà của Hứa Gia Thời bị trả về, thư của các bạn nữ cũng bị trả về. Cô tỉnh ngộ: "Đồ tớ đưa, có phải cậu đều trả về không?"
Nói xong, cô nhíu mày khom lưng.
Lê Nhất lo Kiều Mộ Dương đã rời trường nên trên đường đến đây cô chạy khá nhanh, lúc này dì cả đang mãnh liệt tra tấn cô.
"Cậu sao vậy?" Giọng của Kiều Mộ Dương mềm mỏng hơn mấy phần.
Lê Nhất khoát tay với cậu: "Tớ không sao."
"Thật sự không sao?"
"Thật sự không sao."
"Cô Lê đang ở văn phòng." Kiều Mộ Dương thấy Lê Nhất đứng thẳng lần nửa, nhắc nhở câu này xong bèn nhấc chân rời đi. Đi xa được mấy mét, cậu đưa lưng về phía Lê Nhất quơ quơ tay, "Đừng làm bồ câu đưa thư nữa."
Hôm nay cậu vô cùng lạnh nhạt.
Buổi sáng trận đấu NBA, thần tượng của cậu bị thương. Tiết Thể dục buổi chiều, lớp 6 cậu dẫn dắt thua lớp 9 do thực lực không bằng.
Lê Nhất không rõ nội tình, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, tâm trạng phức tạp ôm một đống thư chưa đưa được. Bỗng nhiên cô rất uể oải, không phải bởi vì chuyện làm ăn đưa thư sắp đi tong mà là cô phát hiện cảm xúc của bản thân bắt đầu bị cậu tác động.
Nhưng cô lại nghĩ, chàng trai này đều trả lại đồ mà các bạn nữ tặng. Chuyện này đối với cô mà nói, cũng không phải là chuyện xấu.