Bàn Long

Chương 114: Quyết định



Tại Ngọc Lan Đại Lục, chỉ hoàng đế của đế quốc mới có quyền phong vương cho huynh đệ mình. "Vương" ở đây tương đương với quốc vương của một vương quốc, còn quốc vương thì cùng lắm chỉ có thể phong cho huynh đệ của mình làm công tước, đứng đầu một công quốc mà thôi.
Đại công của công quốc thực ra chính là công tước. Đế quốc, vương quốc, công quốc là thứ bậc các lãnh thổ được xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ.
Công tước Bạt Đức Sâm? Chính là thân đệ của quốc vương Khắc Lai Đức!
Lâm Lôi hiểu rất rõ, vương tộc Ba Lâm ở vương quốc Phân Lai là một gia tộc hết sức hùng mạnh, hai huynh đệ đứng đầu trong Ba Lâm gia tộc cũng là hai chiến sĩ tài giỏi nhất. Quốc vương Khắc Lai Đức là niềm tự hào của vương quốc Phân Lai, bởi bản thân ông ta vốn là một cửu cấp cường giả.
Còn Bạt Đức Sâm, tuy không bằng anh nhưng cũng là một thất cấp chiến sĩ, chí ít cũng tạm được coi như một cường giả.
"Công tước Bạt Đức Sâm?"
Trong lòng Lâm Lôi dâng lên một ý nghĩ giết chóc, hắn nghiến răng tiếp tục đọc ...
"Ta cải trang thành một kẻ hạ nhân đến trà trộn trong Công tước phủ của Bạt Đức Sâm, trải qua nhiều nguy hiểm, phải dùng cả những kế sách đặc biệt, cuối cùng đã bắt được thất cấp chiến sĩ, kẻ từng cầm đầu Thần bí đội. Ta phải dùng một số biện pháp hỏi cung, cuối cùng hắn cũng chịu khai ra ... Chính là công tước Bạt Đức Sâm sai bọn chúng làm như vậy. Theo như lời thất cấp chiến sĩ kia nói, sau khi chúng bắt được mẫu thân con Lâm Na, Bạt Đức Sâm lại phái một toán khác đến giải đi. Rõ ràng phía sau Công tước phủ còn có một nhân vật nữa ..."
"Ta chưa kịp điều tra tiếp thì sự mất tích của tên thất cấp chiến sĩ đó đã khiến cho Bạt Đức Sâm cảnh giác, phái thuộc hạ lùng sục khắp nơi. Ta tuy đã chuẩn bị nhưng khi chiến đấu để đào thoát khỏi Phân Lai thành thì đã thọ trọng thương ... Ta đã trà trộn rất cẩn thận, quay về được Ba Lỗ Khắc gia tộc, ngoài con và Hi Nhĩ Mạn thúc thúc ra, không có ai biết chuyện đã xảy ra. Thương tích của ta rất nghiêm trọng, không thể chờ được nữa, ta chỉ kịp lưu lại cho con bức thư này ..."
"Lâm Lôi, ta không phải là người cha tốt, khi xưa quá lạnh nhạt với con. Ta không cầu xin con tha thứ, chỉ mong con hãy bình tĩnh. Con có thất cấp thực lực, e rằng sẽ nóng vội đi điều tra sự thực. Nhưng con nhất định phải hết sức cẩn thận ... cho dù là ta hay Lâm Na mẫu thân con, chúng ta đều không muốn con vì chúng ta mà mất đi mạng sống ..."
"Lâm Lôi, phụ thân đi đây ... Bây giờ con là tộc trưởng Ba Lỗ Khắc gia tộc, ta giao cả gia tộc cho con!"
"Lúc này ta thực sự mong được nhìn thấy Đồ Lục chiến đao, nhưng ta biết đó chỉ là vọng tưởng. Lâm Lôi ... hãy gắng lên, cả gia tộc trông chờ vào con và tiểu Ốc Đốn. Cả cuộc đời phụ thân, niềm tự hào lớn nhất chính là con và Ốc Đốn!"
Nhìn mấy vết máu trên mặt giấy, trong tay Lâm Lôi bỗng bùng lên một ngọn lửa ... "Xì xì ..." chỉ trong nháy mắt bức thư đã cháy thành một nhúm tro. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hi Nhĩ Mạn nhìn hắn đầy ngạc nhiên, đoạn lại gật nhẹ đầu. Mặc dù là di vật cuối cùng của phụ thân nhưng bức thư lại chứa đựng một bí mật lớn, rơi vào tay bất cứ người nào cũng sẽ vô cùng nguy hiểm. Trong tình hình của Lâm Lôi bây giờ, hủy đi là an toàn hơn cả.
Lâm Lôi quay sang Hi Nhĩ Mạn: "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, ta có chuyện muốn nhờ người!"
"Nói đi!" Hi Nhĩ Mạn gật đầu.
Lâm Lôi đưa tay nhấc cây Đồ Lục chiến đao đồ sộ lên, thành khẩn: "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, cây Đồ Lục đao này là báu vật gia truyền của gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta. Ta nhờ thúc mang tới giao tận tay cho đệ đệ Ốc Đốn của ta đang ở đế quốc Áo Bố Lai Ân!"
"Đế quốc Áo Bố Lai Ân? Vậy còn ở đây ..." Hi Nhĩ Mạn không khỏi lo lắng cho Lâm Lôi.
Lâm Lôi gật đầu dứt khoát: "Người đừng lo lắng, ta đã là thất cấp song hệ ma pháp sư, Quang Minh giáo đình rất xem trọng ta, cả Phân Lai quốc vương là Khắc Lai Đức bệ hạ đối với ta cũng rất nể trọng. Người không phải lo cho sự an toàn của ta ...!"
Hi Nhĩ Mạn chỉ là một chiến sĩ, không hiểu ý nghĩa thực sự của một thất cấp song hệ ma pháp sư, thậm chí còn không biết rằng Lâm Lôi là một thạch điêu đại sư ngang hàng với Phổ Lỗ Khắc Tư hay Hoắc Phổ Kim Sâm, địa vị vô cùng cao quý.
"Thế thì ..." Hi Nhĩ Mạn chau mày.
"Người mang Đồ Lục chiến đao tới đó rồi hãy cùng Hi Lý gia gia ở bên Ốc Đốn, chăm sóc cho tiểu đệ cuả ta. Tất cả mọi chuyện ở đây đã có ta lo, chỉ cần một người là đủ!" Giọng Lâm Lôi bỗng trầm xuống, thoáng chút lạnh lùng.
Tại Thần Thánh đồng minh giờ đây chỉ còn lại một mình hắn, lại không có người thân bên cạnh, Lâm Lôi còn phải e sợ gì nữa?
Hắn đã quyết định báo thù cho phụ thân, tìm hiểu rõ chuyện xảy ra với mẫu thân. Rốt cuộc mẫu thân hắn còn sống hay đã chết? Tận sâu trong đáy lòng, Lâm Lôi hy vọng bà vẫn còn sống, tuy hy vọng đó rất mong manh nhưng Lâm Lôi không hề muốn từ bỏ ...
"Ở lại Áo Bố Lai Ân đế quốc?" Hi Nhĩ Mạn thoáng do dự ... Nói cho cùng, ông vẫn còn có gia đình ở Ô Sơn trấn ...
Nhưng với một lục cấp chiến sĩ như Hi Nhĩ Mạn, dù đi đến chỗ nào thì cũng đâu sợ không có cơm ăn?
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, thúc hãy mang cả gia đình theo. Còn nữa, ở đây có một tấm Ma tinh tạp, tấm Ma tinh tạp này bề ngoài không có hoa văn gì nhưng bên trong chứa một trăm vạn kim tệ, thúc hãy mang theo để chi dùng ở Áo Bố Lai Ân đế quốc!" Lâm Lôi lấy từ ngực áo ra một chiếc Ma tinh tạp đưa cho Hi Nhĩ Mạn.
"Một trăm vạn kim tệ?" Hi Nhĩ Mạn không khỏi ngẩn người kinh ngạc.
Một trăm vạn kim tệ là một khoản tiền vô cùng lớn. Hoắc Cách khi còn sống đã từng đem bán tất cả báu vật của gia tộc để đổi lấy vài nghìn kim tệ, thậm chí có bán cả tổ ốc e rằng cũng không được đến mười vạn ... Nhưng Lâm Lôi chỉ mới nói vài câu đã lôi ra một tấm thẻ chứa một trăm vạn kim tệ!
"Lâm Lôi, ngươi ... số tiền này ở đâu ra?" Hi Nhĩ Mạn không kìm được câu hỏi.
"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, chuyện này người không cần hỏi, sau này tự nhiên người sẽ biết thôi!" Lâm Lôi đang trong trạng thái đau buồn khó chịu, thực sự không có tâm trạng để nói về những thành tích trong thạch điêu.
Hi Nhĩ Mạn khẽ gật đầu ... "Ngươi đợi ta một lát!" Nói rồi vào căn mật thất phía sau tông đường lấy ra một cái hũ đưa cho Lâm Lôi.
"Đây là ..." Ánh mắt Lâm Lôi nhìn chăm chăm vào chiếc hũ, gần như đã đoán ra trong hũ chứa vật gì.
Hi Nhĩ Mạn nhè nhẹ dặn dò: "Lâm Lôi, đây là tro cốt của phụ thân ngươi. Khi đại ca mất ta không dám công bố ra ngoài, thậm chí còn không dám công khai mai táng. Ta đã âm thầm hỏa táng, đặt tro cốt trong mật thất chờ ngươi quay về ..."
Lâm Lôi thở một hơi dài, đưa tay đón chiếc hũ vào lòng. Trong hai tay hắn, chiếc hũ bỗng nhiên nặng trĩu ...
Gió mạnh từng cơn ào ào thổi ...
Trên nghĩa địa cách Ô Sơn Trấn không xa, một ngôi mộ đẹp đẽ nghiêm trang vừa được dựng lên, Lâm Lôi tóc cắt ngắn lặng lẽ quỳ trước mộ.
Hắn đã một mình cặm cụi suốt đêm để dựng nên nơi yên nghỉ cho phụ thân. Với thực lực hiện nay của Lâm Lôi, việc dời chuyển những tảng đá lớn không phải là chuyện khó, lại thêm trình độ điêu khắc của một thạch điêu đại sư, ngôi mộ quả thực vô cùng uy nghi tinh xảo.
Gió vẫn không thôi thét gào, Lâm Lôi lặng thinh quỳ trước mộ ...
"Lâm Lôi" Hi Nhĩ Mạn lưng đeo chiếc hộp đựng Đồ Lục đao xuất hiện phía sau lưng hắn.
Lâm Lôi không mở mắt, chỉ lẳng lặng lên tiếng: "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, Đồ Lục đao ta giao cho người, Ốc Đốn đệ đệ ta cũng giao cho người, cả Hy Lý gia gia nữa. Trên đường người hãy nhớ bảo trọng, thứ cho ta không tiễn nữa!"
Hi Nhĩ Mạn nhìn bóng Lâm Lôi đang quỳ, lại nhìn sang ngôi mộ, cuối cùng lặng lẽ gật đầu cất bước ...
Hi Nhĩ Mạn đã đi rồi ...
Mang theo cả thanh Đồ Lục chiến đao ...
Từ nay trong ngôi phủ đệ cổ kính của gia tộc Ba Lỗ Khắc, chỉ còn lại một mình Lâm Lôi với đám người xa lạ.
Đột nhiên ...
Lâm Lôi mở trừng mắt nhìn chăm chăm vào bia mộ ...
"Phụ thân, con thề sẽ bắt lũ người đã hại phụ thân phải trả giá!"
Nói xong liền đứng dậy, quay mình bước đi, tiểu Ảnh thử trên vai hắn chừng như biết tình hình nghiêm trọng, chỉ nằm im thin thít.
oOo
Hoắc Cách đại nhân đã chết, cái chết của ông khiến cho cư dân Ô Sơn trấn không khỏi cảm thấy đau buồn.
Một vị quý tộc tốt như vậy mà chết, không biết những dân đen Ô Sơn trấn rồi sẽ ra sao? Hoắc Cách đại nhân bao nhiêu năm qua luôn áp dụng mức thuế thấp, thậm chí còn lấy tiền của mình nộp thay cho quốc vương. Một quý tộc tốt như thế, giờ biết tìm đâu ra?