Bán Thân Cho Tên Ác Ma

Chương 139: Ra dìa



Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi cô cho rõ nhưng hình như Lục phu nhân không cho hắn cơ hội tiếp gần cô

Tại sao gã Hoàng Nhân đó làm vậy?

Thức chất, gã ta chỉ là trả thù hắn chứ không đụng tới người vô tội thôi

Mấy ngày qua, Lan Hương ở nhà chính làm hắn còn lầm tưởng cô đã biến mất do gã ta làm rồi thì ra... xa tận chân trời gần ngay trước mắt

Thế mà lại không nhận ra mấy ngày qua cô ở cùng bà chắc có lẽ do Lục phu nhân không muốn cho hắn biết cô ở đó thôi

Hắn ngồi chờ rất lâu cô mới làm xong việc vốn định đến gần cô thân mật sau mấy ngày xa cách thương nhớ

Bà liếc mắt cũng có thể nhìn ra tâm tư của con trai mình nên liền chuyển sang bước tiếp

"Lan Hương ơi vào đây cùng mẹ nấu nè"

Giọng vừa ngớt Lan Hương nhanh chóng đứng dậy cất giọng đáp

"Dạ con vào liền"

Quá nhanh khiến hắn không kịp trở tay nên liền sững người lúc khá lâu

"Họ từ khi nào đã thân thiết đến như vậy? Giờ muốn gần gũi em thật khó a"

Hắn lẩm bẩm một mình, phía sau như có ánh mắt đăm đăm vào hắn tỏ ra đắc ý

Lục phu nhân cười thầm con trai mình thì ra làm khó nó cũng dễ

Lục thiếu trơ mắt nhìn người mình yêu vào bếp đảm đang phụ mẹ trong lòng nổi hứng ghen tị,

Sao cô cạnh ai cũng có thể dễ dàng thu hút đến hắn như vậy kể cả cô thân mật với mẹ mình hắn cũng ghen tuông vô cớ

Thì ra mấy ngày nay cô sống ở đây rất tốt, thiếu hắn cô còn vui vẻ hơn là đằng khác

Hu hu...vậy là Lan Hương không cần hắn nữa rồi

Hắn ngồi tủi thân nhìn hai mẹ con họ hâm nóng tình cảm còn mình như là người thừa giữa hai người họ

Không được... hôm nay phải triệt để tình hình này cứ thế trôi qua thì hắn sẽ mất cô sớm

Hôm nay hắn phải đưa cô về khu biệt thự riêng của hai người về mới được chứ còn để ở với bà lẽ nào cũng cho mình hắn ra rìa

Lòng chính nghĩa của hắn trỗi dậy sau một hồi đấu tranh tư tưởng quyết liệt thì đã rút ra một quyết định phải đưa cô về cùng mình

"Thím Trần bà nói cho tôi biết mấy ngày nay cô ấy sống như thế nào?"

Hắn nhìn thím với nét mặt nghiêm trọng như có thể trong đầu hắn tưởng tượng ra bao nỗi kinh hoàng với cô gái bé nhỏ của hắn

"Dạ rất vui vẻ mỗi giây phút tôi đều thấy cô ấy cười"

Thím Trần cuời khẽ, mấy nay có cô ấy ghé qua làm chúng tôi phận làm người hầu cũng vui lây theo

Cô ấy như truyền tải tiếng cười tới mọi người làm không gian rộng lớn trong nhà rất ấm áp nếu có thể bà muốn Lan Hương ở đây lâu thêm nữa

"Điều này là thật chứ?"

Hắn có chút đa nghi mà hỏi lại cho chắc

Thì cô bên ai chả cười hồi trước ở cạnh hắn cũng rất hạnh phúc đó thôi. Hắn hờ hững tìm cho mình câu trả lời chính đáng

"Cậu định mang cô ấy về sao? Tôi khuyên cậu đừng cướp bạn thân của bà chủ không thì... hậu quả khó lường"

Thím Trần như đọc được suy nghĩ của hắn mà đoán trúng tim đen

Ôi dào! Thím Trần chăm sóc cho Lục thiếu từ thuở nhỏ đoán được suy nghĩ của hắn cũng dễ thôi

"Còn cơ hội không?" Hắn tặc lưỡi

Không cướp được cô từ tay Lục phu nhân thì hỏi xem có còn cơ hội nào khác không

"Chắc có lẽ là khi hai người kết hôn thì e rằng bà chủ sẽ..."

Câu trả lời này lại khiến hắn mất kiên nhẫn hơn

Tính tới ngày hai người họ kết hôn thì sẽ bao lâu? Cô nói rằng mình còn nhỏ nên hắn mới để thời gian cô tự quyết định

Hắn cũng không làm gì được thân là người đàn ông trong lục gia trách nhiệm lấy vợ sinh con nối dõi tông đường còn dậm chân tại chỗ

Nếu nói thẳng thì hắn đã quá vã rồi không thể chờ

Sói xám không tha cho thỏ non xanh mát

Chuyện kết hôn trọng đại là chuyện cả đời nên hắn bất chấp lấy cô vợ nhỏ cũng nguyện ý

...

Trời tối.

Suốt cả ngày hôm nay hắn như kẻ bám đuôi theo dõi cô và mẹ mình không lúc nào thấy họ rời xa cả dính nhau như hình với bóng

Khắp căn nhà đều rõ tiếng nói chuyện rôm rả của họ còn phải chờ đến bao lâu nữa?

Hắn ngồi một góc quan sát họ hâm nóng tình cảm mà lòng mình tức không thể làm gì mặc dù người làm của bà có căn dặn hắn trời hắn nên về nhà

"Mẹ... cả ngày hôm nay hai người nói chuyện nhiều như vậy không chán sao? Mẹ có định cho con..."

Hắn mệt mỏi nói hết nỗi lòng của mình

Không cam tâm hắn phải đòi lại công bằng

"Mày nói đủ chưa? mẹ và con bé thế nào sao mày có thể hiểu được nên đừng hòng chen chân vào mẹ con ta.."

Bà bá vai cô nhẹ nhàng đi lên lầu

"Vậy tối nay con muốn ngủ cùng..."

Chưa nói dứt bà đã quay qua quyết định mọi thứ

"Lan Hương ngủ với mẹ... còn con không phận sự thì về lẹ đi"

Nhìn bà dắt làng đi mà lòng ta đau nhói rốt cục giữa ta và nàng cũng chỉ có thế thôi. Hắn ngẫm thầm mà lòng đau xót

"Cô ấy là của mình con mà sao mẹ lại dành..." Khóe mắt hắn rưng rưng