Cứ tưởng là một giấc mơ nhưng nó chính là sự thật không phải mơ
Ngày hôm đó Lan Hương và hắn đã kết hôn rồi
Lục Tấn Ngạo còn ngỡ rằng chuyện mình sẽ được nắm tay cô bước vào cuộc sống hôn nhân đẹp đẽ sẽ chỉ là viển vông. Vì gia đình bên cô quá khắt khe với người con gái mình yêu
Hắn đã làm những chuyện tồi tệ với Lan Hương không phải không biết nhưng đừng nghĩ cô sẽ tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy. Vậy nên từ ngày hai người bước vào cuộc sống mới trong hôn nhân nó chính là ngày hắn nhận lấy lỗi sai của chính mình gây ra
Ba mẹ Lan Hương không chấp nhận người con rể như vậy nhưng họ cũng phải gật đầu vì đó là sự lựa chọn của cô. Cô yêu hắn,hắn cũng yêu cô
...
"Lục Tấn Ngạo... anh để đồ của em ở đâu hả? Có chịu ra đây không hả em xem anh còn trốn được bao lâu"
Lan Hương vô cùng khó chịu với người chồng không ngoan này suốt ngày hôm nay cô tìm hết ngóc ngách của biệt thự nhưng không thấy bóng dáng chồng mình đâu
Bụng cô đau còn xen thêm chuyện hắn khiến cô tức giận. Vốn định cho hắn cơ hội để tha lỗi nhưng hắn lại chơi trò trốn tìm đuổi bắt thế thì đừng có hòng xin được tha thứ
"Tới rồi đây... vợ đừng giận mà chồng là có ý tốt đi pha trà gừng cho vợ uống"
Hắn bưng ly trà trên tay, vội vàng đưa đến cho vợ mình
Lan Hương nhìn thấy bản mặt hắn xuất hiện thì đã bớt tức giận
"Cuối cùng cũng chịu lộ diện... anh nghĩ anh trốn được em sao?"
Cô cười như không cười nhìn hắn đầy đắc ý
Thấy vợ mình uống trà gừng hắn ngồi xuống cạnh cô trên ghế sofa xoa xoa bụng cô để giảm chút đâu do bà cô ghé
Lục Tấn Ngạo một tay xoa xoa bụng vợ mình một tay ôm bả vai cô vào lòng chiều chuộng
Hắn còn lo khi vợ mình uống xong lời nói đầu tiên sẽ ra tối nay ngủ sofa. Nên rất biết điều bấm vai cho vợ, xoa xoa bụng nhẹ nhàng... Không một động tác thừa giúp cô thoải mái nhất
Hắn ở trong bếp trốn lâu như vậy đều là có lí do lục lọi trên mạng phụ nữ khi đến chu kì sẽ rất nóng tính, dễ tức giận. Tìm mọi phương pháp tốt nhất dành cho cô vợ nhỏ
"Nói đi anh còn không mau đưa cho em giấy tờ đó" Ý cô nói đến là những giấy tờ quan trọng để cô đi xin việc sau khi tốt nghiệp và ra trường được bốn năm
Cô là rất biết tự lập không nhờ đến tài chính từ chồng nên muốn ra ngoài đi làm để bớt gánh nặng cho hắn. Mà hắn lại không chịu hiểu ý cô còn cấm Lan Hương ra ngoài xin việc bởi lí do này
"Em không cần đi làm vất vả đã có chồng lo rồi... thế hỏi vợ nhà mình tiền chất đầy đấy để làm gì?"
Hắn nói vô cùng lí lẽ
Hắn làm cho cô và những đứa con của mình sung sướng thì cô lại không chịu nhất quyết đòi đi làm đương nhiên một người đàn ông yêu vợ như hắn sẽ không đồng ý
Cô không nói lên lời với cái suy nghĩ đó của hắn. Lan Hương là suy nghĩ thấu đáo và rất kĩ lưỡng mới đưa ra quyết định này ở nhà nhiều lại rất nhàm chán
Nỗi khổ là gia đình chồng và hắn lại không cho phép cô đi làm sợ lo cho con dâu vất vả mà phận nữ nhi thì ở nhà cho nhàn. Gia đình chồng cô nói như vậy ngay cả hắn cũng không đứng về phe cô
"Một là em đến công ty làm thư ký cho chồng cũng được a" Hắn lẩm bẩm một mình
Đang xem xét có nên cho vợ mình đi làm hay không thấy cô kiên trì đòi bằng được hắn có chút lung lay rồi
"Thư ký sao? được a" Cô cười hì hì
"Tuyển thẳng vợ làm thư ký riêng chỉ cần pha trà, cà phê cho chồng việc nhẹ lương cao"
Hắn suy nghĩ kĩ rồi để vợ làm việc quá sức cũng không được nên công việc như thế cũng rất thích hợp
"Làm gì có loại công việc đó chứ? Em không làm. Em muốn anh phải bình đẳng với vợ như nhân viên công ty đó"
Hắn nghe xong không thấy giận còn quyết định một cách quyết đoán
"Vậy thì dẹp đi vợ khỏi đi làm ở nhà chồng nuôi. Mà chồng thấy vợ khổ cực kì nhìu rồi phải ở nhà làm bà Lục đúng nghĩa chứ"
Hắn ôn nhu nói cũng như khuyên cô
"Chỉ cần vợ sinh cho chồng một đàn con thôi đã đủ rồi"
Lục tổng ân cần nói nhỏ nhẹ vào tai vợ mình
"Anh nghĩ em là cái máy đẻ sao? Hóa ra anh lấy em về chỉ để mục đích sinh con cho anh thôi chứ gì?"
Lan Hương không thèm nghe hắn nói bực mình lên phòng đóng chặt cửa
Hắn theo sau đến căn phòng cô đóng cửa đập cửa mạnh đòi giải thích
"Ể... vợ à em hiểu sai ý chồng rồi. Ý chồng không phải vậy"
Hắn đau khổ van xin vợ mình mở cửa đòi nói rõ ý kiến của mình chứ thực ra những gì cô nghĩ là không phải
"Anh còn nói thêm gì nữa? Anh không cho phép em đi làm thì là sinh con cho thôi chứ gì. Đồ tồi anh biến đi đừng gây phiền phức nữa"
Lục Tấn Ngạo cười khổ với vợ mình sao nghĩa đúng thì không hiểu lại hiểu theo cái nối gì nữa
"Không phải chúng ta vẫn nên sinh con đẻ cái sao? em vô lý quá rồi"