Bạn Thân Ơi, Mình Yêu Nhau Nhé

Chương 10: Con sẽ quay về Pháp



Cố Minh Thiên trở về Cố Gia, biết trước mẹ sẽ không vui nhưng anh vẫn muốn nói. Thời gian qua là do anh chấp nhận với tình cảm của riêng mình, không nghĩ đến tình cảm của Từ Thiên Phương đối với anh. Không đến với nhau là một quyết định đúng đắn, yếu tố để hôn nhân bền lâu chính là tình cảm giữa hai người, một người yêu, một người không yêu, làm sao có thể duy trì.

Đứng trước cửa phòng của Đặng Dung, mẹ của Cố Tử Thiên cũng là Cố Phu Nhân của Cố Gia. Tim của Cố Tử Thiên đập thình thịch, không biết khi anh nói ra quyết định của mình thì mẹ anh sẽ có phản ứng ra sao.

Mở cửa bước vào phòng mẹ, Cố Tử Thiên vừa sợ vừa lo, trong lòng vô cùng căng thẳng. Đặng Dung nhìn thấy sự bất thường của con trai, bà đoán được rằng có chuyện không hay xảy ra.

- “ Có chuyện gì cứ nói với mẹ, đừng thấp thỏm như vậy. Quyết định của con, Cố Gia sẽ không cấm cản. ”

Hai mẹ con ngồi cạnh nhau, Đặng Dung biết tình cảm của con trai đối với Từ Thiên Phương nhiều như thế nào nhưng trong lòng bà cũng biết cô gái ấy không yêu con bà. Tình yêu là sự cố chấp, càng cố chấp càng nhận lại đau khổ này. Mối hôn sự này không chỉ là lời hứa giữa bà và Chu Hạnh, mà còn là mong muốn của Cố Tử Thiên.

- “ Con sẽ quay trở lại Pháp, không muốn kết hôn với cô ấy nữa. Cô ấy nói ngày mai chúng con vẫn sẽ đăng ký kết hôn nhưng không thể trở thành vợ chồng, có lẽ người cô ấy yêu hẳn là người rất giỏi và có địa vị lớn trong xã hội. Con sẽ từ bỏ, con sẽ cố gắng yêu một người khác, quên đi mối tình đầu. Vốn dĩ chỉ có một mình con yêu cô ấy, cô ấy không có yêu con. ”

- “ Mẹ cũng chẳng biết nói sao, vì Từ Thiên Phương từ những ngày còn nhỏ đã có một vài người bạn, trong số đó hầu hết là nam. Con lại không ở New York, hai đứa chỉ chơi với nhau khi còn nhỏ xíu. Người con bé đó yêu không ai khác là Trịnh Hoàng, một trong những ông lớn chủ chốt nền kinh tế quốc dân ở Mỹ. Vương Thị và Trịnh Thị đứng đầu, đều là những chàng trai trẻ tuổi. Vương Kiên đã có vợ con, có lẽ người con bé yêu là Trịnh Hoàng. ”

Nghe mẹ nói xong, Cố Tử Thiên trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu. Cái tên Trịnh Hoàng cứ chạy vòng vòng trong đầu anh, người chưa từng gặp, chưa từng nghe nói đến nhưng bây giờ lại là tình địch mất rồi.

- “ Trịnh Gia và Từ Gia, nếu hai người họ đến với nhau, chẳng phải rất xứng đôi sao, còn rất hạnh phúc nữa vì họ đều yêu nhau mà. Con sẽ đi, cô ấy cũng sẽ không phải nhìn mặt con để thêm khó xử, con cũng sẽ không về đây nữa trừ khi con tìm được con dâu cho Cố Gia. ”

- “ Con vẫn muốn đi nữa sao? Con đi từng ấy năm rồi, bây giờ lại tiếp tục rời khỏi New York. Bao giờ thì con mới về nước đây. ”

Sự nghiệp của nhà họ Cố đã đủ lắm rồi, bà chỉ mong con trai được hạnh phúc. Yêu ai cũng được, bà không quan tâm gia cảnh, chỉ mong cô gái ấy yêu con trai bà thật lòng.

- “ Mẹ, con đi không phải vì công việc mà muốn tìm con dâu cho Cố Gia mà. Nhà mình không đề cập đến vấn đề này nhưng đó là bổn phận của con, mẹ đừng lo, con sẽ tìm được người phù hợp. Một khi con tìm được con dâu cho Cố Gia, con về và sau này không đi nữa. Một thời gian ngắn thôi mẹ, mẹ đừng lo nghĩ nhiều. Con cảm thấy Phương nói rất đúng, hôn nhân không tình yêu sẽ không bao giờ hạnh phúc, đúng thật. Dù nó chưa xảy ra nhưng con cũng đoán trước được, may mà nhận ra kịp lúc. ”

- “ Nhận ra kịp lúc cũng là một chuyện tốt. Mẹ mong con phải nhìn thấu lòng người, chọn người phải nhìn cho thật kĩ, không vì vật chất mà bên cạnh con. ”

- “ Con biết rõ điều đó mà mẹ, mẹ đừng lo. ”

Ngồi nói chuyện với mẹ một lúc lâu, Cố Tử Thiên cũng xin phép bà về phòng nghỉ. Từ trước đến nay, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, quyết định lần này là quyết định đúng đắn nhất của Cố Tử Thiên từ trước đến giờ.

Nằm trên giường, Cố Tử Thiên dù mệt cũng không ngủ được, anh cứ suy nghĩ đến người tên Trịnh Hoàng. Một người anh không biết rõ danh tính, càng chưa nghe nói đến bao giờ. Năng lực có thể quyết đấu nhưng tình cảm lại không thể quyết đấu được, vốn dĩ đã thua từ lúc đầu ở chỗ Từ Thiên Phương yêu Trịnh Hoàng chứ không yêu Cố Tử Thiên.