Ngày ấy đã đến, Từ Thiên Phương không mặc trang phục đi làm như mọi ngày mà thay vào đó, cô mặc một chiếc váy trắng dài qua gối, tóc uốn xoăn lơi buông xõa. Trang điểm nhẹ nhàng, chân đi giày cao gót màu trắng khoảng chừng 7 phân. Từ Thiên Phương hiếm khi thục nữ như thế này, cũng có vài dịp trưng diện bản thân. Nhìn bản thân trong gương, cô lại thấy mình khác quá, có lẽ không thường xuyên diện trang phục như vậy nên mới thấy lạ.
- “ Diễn như vậy đủ rồi, cũng nên kết thúc. Mẹ có đồng ý hay không, mình cũng sẽ không bỏ anh ấy. Mười hai năm dài đằng đẵng, muốn bỏ, làm sao có thể bỏ được. ”
Từ Thiên Phương bước xuống nhà, Chu Hạnh rất vui mừng, Từ Minh Hạo sớm đã lên kế hoạch thông báo cho Trịnh Hoàng. Ông âm thầm hành động, tất nhiên là vợ ông không hề hay biết những việc ông làm.
Cố Tử Thiên sớm đã đến, dù không thành vợ chồng được nhưng vẫn phải có phép lịch sự để mẹ cô không nghi ngờ. Dáng vẻ này của Từ Thiên Phương, là lần đầu anh nhìn thấy.
- “ Tử Thiên ngồi xuống đi cháu, sau hôm nay không cần phải xưng cháu gọi bác nữa rồi. ” Chu Hạnh tươi cười nhìn Cố Tử Thiên
- “ Dạ ”
Cố Tử Thiên gượng cười đáp, có lẽ mẹ của Từ Thiên Phương rất mong chờ vào cuộc hôn nhân này nhưng nó sẽ không xảy ra đâu. Mối quan hệ cháu - bác vẫn sẽ duy trì như trước kia, chỉ cần người anh yêu hạnh phúc, anh cam tâm buông tay cô và rời đi.
Cả bốn người cùng ngồi với nhau ở phòng khách nhưng mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau, Từ Minh Hạo chờ thời gian hành động, Cố Tử Thiên tuy tốt nhưng không có tình yêu thì không nên tiến đến hôn nhân.
- “ Con bảo rồi, mẹ đừng có trông mong nhiều. Có thành vợ chồng hay không, ai mà biết được. Trông mong nhiều quá rồi thất vọng đấy, đến lúc đó đừng bảo con không nói trước. ”
- “ Con nói vậy là có ý gì, chắc chắn hai đứa sẽ trở thành vợ chồng. Đăng ký kết hôn không thành vợ chồng thì thành cái gì. ”
- “ Con cứ nói như thế, thành gì thì phải chịu, con cũng đâu có yêu anh ta. Con yêu người khác, ai mượn mẹ không đồng ý cho con bên cạnh anh ấy rồi ép con kết hôn với cái người này làm gì, chỉ vì cái lời hứa hẹn của mẹ với mẹ anh ta. Con không yêu anh ta, anh ta cũng chẳng yêu con. Không có tình yêu mà cũng đến với nhau bằng hai chữ hôn nhân, lạ thật đấy. Con cảm thấy bạn bè con còn may mắn hơn con rất nhiều, ít ra chúng nó còn được hạnh phúc bên người mình yêu, Từ Thiên Phương con thật ngưỡng mộ bạn bè mình. ”
- “ Mẹ làm vậy chỉ muốn tốt cho con thôi, bây giờ con không hiểu, sau này con sẽ hiểu. Danh vị Cố Phu Nhân chẳng phải rất tốt hay sao, tại sao con lại không muốn. ”
- “ Con giàu rồi, không cần giàu thêm, nếu mà con ham giàu thì con đã không đi làm ở Vương Thị, làm ở nhà cho nhanh, không có nhu cầu làm Phu Nhân này Phu Nhân nọ. Mẹ thích làm Phu Nhân đến như thế, sao mẹ không làm đi, bắt con làm gì. ”
- “ Con..... ”
Chu Hạnh càng nghe càng thấy tức, con gái bà lúc nào cũng thế, không làm trái lời bà là không được mà. Những việc bà làm chỉ muốn tốt cho nó mà thôi.
- “ Thôi, già rồi cứ phải cãi nhau với con cái là như nào. Mọi chuyện thế nào, từ từ rồi sẽ biết. Nó nói đúng quá còn gì nữa. Người ta nhìn vào, cái nhà này khác gì gia đình lục đục không. Chỉ thấy bất hoà rồi cãi vã, không yên bình được một lúc nào cả. Cố Tử Thiên vẫn đang ngồi ở kia, không biết ý tứ gì cả. Con nó còn trẻ, nó nói đã đành, bà già rồi mà vẫn nói cho được, tôi đến chịu bà luôn đấy. ”
Từ Minh Hạo lên tiếng, Chu Hạnh nghe xong thì cũng không nói thêm điều gì. Bà nhận thấy khi bà nói câu gì thì chồng bà cũng phản đối, thực không hiểu nổi.
- “ Hai đứa hãy đến trụ sở toà án tiểu bang New York đi, đến làm thủ tục càng sớm càng tốt. Đây, sổ hộ khẩu của nhà mình. ”
Từ Thiên Phương cầm lấy nó, cô chỉ vui khi người bên cạnh là Trịnh Hoàng. Cố Tử Thiên và Từ Thiên Phương chào ba mẹ của cô, sau đó hai người cùng đi đến trụ sở toà án tiểu bang New York.