Nếu như cô mất đi công việc này, mẹ cô sẽ không còn hy vọng được chữa bệnh nữa….
Ông chủ của cô là một tên cực kì khó tính. Biết chắc rằng bây giờ có cầu xin ông ta cho cô được tiếp tục làm việc, ông ta cũng sẽ không đồng ý. Thậm chí sẽ sỉ nhục cô.
Dương Nhược Hy đã chứng kiến rất nhiều nhân viên bị ông ta đuổi đi và mắng nhiếc thậm tệ.
“Không biết phải làm sao đây.”
…
Cô bước ra ngoài, muốn hít thở không khí cho khuây khoả. Ai ngờ lại gặp Hạ Dực ở đây.
-“ Anh Hạ!”
Hạ Dực nghe thấy tiếng cô, liền quay đầu lại.
-“Chào cô.”
-“Chuyện hôm qua cảm ơn anh nhé. Thật ngại quá.”
-“À à không có gì đâu. Mẹ cô vẫn ổn chứ?”
Hạ Dực vừa nói đến đây, khuôn mặt Dương Nhược Hy bỗng sầm lại.
-“Chắc mẹ tôi….sẽ chẳng còn hy vọng sống nữa.”
Cô khuỵ xuống, bật khóc nức nở.
Không biết đây là lần bao nhiêu cô khóc rồi. Hai mắt cô đã sưng đỏ lên vì khóc, vậy mà….
-“Anh Hạ à, anh có thể giúp tôi một lần nữa không?”
-“Cô nói đi.”
-“Tôi…tôi mới bị đuổi việc rồi, anh có thể giúp tôi tìm việc không?”
Hạ Dực như cá cắn được mồi, lên chộp luôn cơ hội.
-“Được được được. Tôi rất sẵn lòng. Tiện đây…nhà tôi cũng đang thiếu bảo mẫu, nếu cô không chê thì…”
Dương Nhược Hy có vẻ ngạc nhiên.
Cô vẫn chưa biết được anh chính là thiếu gia của Hạ gia.
Cô chỉ nghĩ rằng anh cũng chỉ là người bình thường, cùng lắm thì là con của một gia đình khá giả.
Cô nhận lời của anh, đồng ý đến làm bảo mẫu cho nhà của anh.
-“Vậy…tiền lương như thế nào?”
-“Cô cứ yên tâm về khoản lương. Hạ gia chúng tôi sẽ không để cô phải chịu thiệt đâu!”
Lúc này đây, Dương Nhược Hy mới như choàng tỉnh.
“Cái gì cơ? Hạ gia á? Không phải là gia tộc lớn mạnh hàng đầu đất nước đó chứ?”
Cô không tin vào mắt mình, không tin vào người đang đứng trước mặt mình lại là con trai nhà họ Hạ.
Cô lấy cớ đi vệ sinh, rồi nhanh chóng lên mạng tìm kiếm thông tin của Hạ Dực.
Kết quả tìm kiếm khiến cô không khỏi sốc.
Con trai duy nhất của Hạ thị, người sẽ thừa kế khối tài sản kếch xù kia lại chính là anh.
Dương Nhược Hy cảm thấy rằng khoảng cách của anh với cô lại càng xa hơn nữa, giống như đang ở hai thế cực tách biệt vậy…
Cô đã từng nghe qua danh của con trai nhà họ Hạ. Cũng đã biết được danh phận của anh là như thế nào, nhưng lại chưa từng một lần được nhìn mặt anh.
Đến tận bây giờ cô mới biết được, người mà cô đang thầm cảm mến lại chính là “chồng quốc dân” của cả nước
…
Dương Nhược Hy quay trở về căn phòng trọ nhỏ của mình.
Cô sắp xếp hành lý, chuẩn bị dọn đến nhà họ Hạ làm bảo mẫu.
Cô vừa vui, lại vừa sợ.
Cô vui vì cô sẽ được ở gần anh hơn. Còn cô sợ…không biết phải đối mặt với người nhà họ Hạ như thế nào nữa.
Dù sao vẫn là sẽ kiếm được tiền chữa bệnh cho mẹ, khó mấy cô cũng làm thôi.
…
Hôm sau, Giang Chẩn lái xe đến trước toà nhà mà cô sống.
Giang Chẩn lịch sự mở cửa xe cho Dương Nhược Hy.
Suốt cả quãng đường đi, anh luôn kể với cô về công việc của mình. Kể về mọi người trong nhà Hạ Dực, rằng ai cũng dễ gần và dễ mến. Anh kể như thế với cô, vì sếp của anh đã dặn rồi.
Hạ Dực biết rằng cô sẽ bị áp lực, nên muốn Giang Chẩn nói như vậy thì cô sẽ an tâm phần nào.
Chiếc xe dừng trước một căn biệt thự lỗng lẫy.
Căn biệt thự này còn to hơn cả Dương gia, to hơn nhà của bố cô nữa.
Bước vào bên trong, sự lộng lẫy và quý phái đã khiến cô choáng ngợp.
Người hầu và giúp việc tất bật đi lại khắp nhà.
Người thì lau sàn, người thì rửa chén.
“Đông người làm như thế mà anh ấy vẫn cần thêm bảo mẫu à.”