Bán Tinh

Chương 17: Phải thương hương tiếc ngọc chứ (2)



Lục Duy Chân máy móc chụp lấy, cô vẫn còn ngơ ngác. Cô vừa nhìn thấy cái gì? Dịch chuyển tức thời? Hay là công pháp cổ quái của riêng người bắt yêu? Sao anh lại làm được điều đó?

À phải rồi, cô bỗng nhớ ra tối hôm nọ cô bị gã thằn lằn tấn công, Trần Huyền Tùng cũng đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng cô như vậy. Khi đó cô có nghe thấy tiếng mở cửa, hoặc là tiếng bước chân không? Không có. Không hề nghe thấy tiếng động nào cả. Lúc đó rõ ràng cửa chính đã đóng chặt. Sau đó cảnh sát tới cũng nói khoá cửa không hề bị phá, nhưng cô lại không chú ý đến chi tiết này.

Cho nên nhất định là anh có thể đi xuyên tường, dịch chuyển tức thời!

Trần Huyền Tùng nhìn cô gái trước mặt.

Cô vẫn còn ngồi trên ghế salon, hai tay chống lên ghế, váy áo khá nhăn nhúm, tóc tai bù xù, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, ánh mắt mờ mịt. Bị doạ sợ rồi sao?

Trần Huyền Tùng cảm thấy rất bực bội và giận dữ.

Anh hỏi: “Cô có sao không? Vừa rồi bên ngoài có hai nhân viên phục vụ nên tôi phải lánh đi một lát. Đã tới trễ, xin lỗi cô.”

Lục Duy Chân lắc đầu: “Không sao đâu, cảm ơn anh. Vừa rồi sao anh…”

Trần Huyền Tùng bỗng chìa tay ra với cô khiến cô hơi sửng sốt. Anh mặc bộ đồ đen, đứng dưới ánh đèn, dáng vẻ đường hoàng, chẳng qua trong ánh mắt vẫn còn đang tức giận. Lục Duy Chân chợt cảm thấy ai mà chọc giận anh thì nhất định sẽ rất thảm.

Cô theo bản năng đưa tay cho anh, anh kéo cô đứng dậy, nhưng sau đó vẫn không buông ra. Lục Duy Chân cảm thấy hơi là lạ, nhưng không rút tay về.

Cô tiếp tục hỏi lại vấn đề ban nãy: “Vừa rồi có phải anh dịch chuyển…”

Trần Huyền Tùng liếc cô một cái, cô đành ngậm miệng. Anh sẽ không trả lời cô.

Lục Duy Chân ủ rũ, chẳng còn cách nào khác là nhìn Chu Hạc Lâm: “Chắc không phải ông ta đâu nhỉ?”

Mắt của Trần Huyền Tùng như loé sáng, bàn tay đang nắm cánh tay cô cũng siết chặt.

Lục Duy Chân bỗng phản ứng, không ổn!

Mợ nó, mới được bảo vệ mấy ngày đã quên mất, thật ra anh vẫn luôn đề phòng cô! Có vấn đề rồi!

Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng không được!

Mà anh chỉ nghiêng người một cái đã biến ra sau lưng cô rồi ghì chặt cô vào trong ngực.

Lục Duy Chân: !!!!!!

Ghì chặt quá, nào phải là ôm chứ. Cô cực kỳ khó chịu, nghẹt thở nên bắt đầu vùng vẫy tay chân, anh tưởng anh đang siết gà sao? Cái đồ thô lỗ này, có phải trong đầu anh không biết thế nào gọi là thương hương tiếc ngọc không?!

“Anh buông tôi ra!” Lục Duy Chân gào thét.

Anh không đáp lại, lại còn giả câm.

Lục Duy Chân không còn cách nào, chợt nhớ tới lần trước, cô bèn vội vàng kêu to: “Không được đánh ngất tôi!”

Bất kể anh định làm gì Chu Hạc Lâm, xác minh cũng được, tra khảo cũng được, tung ra mấy kỹ năng thần thánh nào đó cũng được. Cô hợp tác với anh lâu như vậy mà đến thời khắc quan trọng biết được sự thật mà anh lại định gạt cô ra sao!

Mồi nhử thì cũng là người! Mồi nhử cũng sẽ cảm xúc chứ!

Hu hu hu, mất công cô còn tưởng anh dịu dàng chủ động ôm lấy cô, hoá ra là đã sớm muốn đánh ngất cô rồi!

“Tôi đánh cô lúc nào?” Nói xong, Trần Huyền Tùng đưa bàn tay ra che kín mắt của cô.

Lục Duy Chân lại nghẹn họng: !!!!!!

Định làm cách này ngăn cản cô hả? Đừng có mơ! Cô dùng toàn bộ sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ hòng kéo tay của anh ra khỏi mắt mình. Nhưng đến lúc này cô mới thật sự cảm nhận được chênh lệch sức mạnh giữa một cô gái bình thường với người bắt yêu, anh chỉ cần dùng một tay đã đè cứng hai cánh tay cô, giãy kiểu gì cũng không thoát ra được, thậm chí cô còn không thể chạm tới được tay anh. Trước mắt của Lục Duy Chân tối đen, chỉ có hơi ấm từ lòng bàn tay anh, cả ngón tay mạnh mẽ cọ vào khiến mặt khiến cô đau. Sau đó một tia sáng nhỏ bé lọt vào qua kẽ ngón tay anh, phía sau là lồng ngực vững chãi, cứng rắn như tường bê tông.

Đúng vào giây phút này, tia sáng nhỏ kia đột nhiên chói loà, sáng trắng.

Lục Duy Chân ngây người, không còn giãy giụa nữa. Cô có thể cảm nhận được Trần Huyền Tùng móc từ trong túi bên hông ra thứ gì đó, sau đó lại cất trở về, ánh sáng trắng kia lập tức biến mất.

Anh buông cô ra, nói: “Được rồi.”

Lục Duy Chân ngơ ngác, nhìn Chu Hạc Lâm nằm dưới đất, vẫn nằm hôn mê như chết không hề thay đổi chút nào cả.

Cô lại quay sang nhìn Trần Huyền Tùng, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, trong tay trống trơn, túi đeo bên hông cũng không có gì khác thường.

“Anh ta không phải.” Trần Huyền Tùng nói.

Lục Duy Chân: “Sao anh biết?”

“Tôi xác minh rồi.”

Cô biết ngay mà. Lục Duy Chân liếc nhìn chiếc túi bên hông anh, thứ vừa rồi không chịu cho cô xem chính là bảo bối để nghiệm chứng Chu Hạc Lâm chứ gì?

Chẳng lẽ anh còn có kính chiếu yêu?

“Tôi rút lui trước.” Trần Huyền Tùng gật đầu với cô.

Anh anh anh, gật đầu cái đầu anh!

“Khoan đã!” Lục Duy Chân ngăn anh lại, cắn răng hỏi: “Anh vừa rồi… vừa rồi…”

Nói ra thì có ích gì không? Lục Duy Chân thừa biết chỉ vì lần trước anh mắc sai lầm nên mới buộc phải nói cho cô biết, để cô cùng tham gia. Nhưng một khi liên quan đến bất kỳ bí mật nào, anh đều không muốn mở miệng, ai cũng đừng hòng moi ra được chữ nào.

Thế nên hiện tại cô lên án anh thì cũng có tác dụng gì đâu? Anh có lập trường của riêng mình.

Mặt cô đỏ lên, bàn tay trắng nõn mềm mại ngăn cản đường đi của anh, ánh mắt như đang phun lửa nhưng cả nửa ngày vẫn không nói nên lời.

Nhìn bộ dạng này của cô, Trần Huyền Tùng bất giác mỉm cười, anh gạt cô ra rồi đi ra ngoài.

Lục Duy Chân: “…”

Cười cái gì mà cười.

Thật đáng ghét.

Tự nhiên không giận nổi nữa.

“Nè, phải làm gì với ông ta đây?” Lục Duy Chân hỏi.

“Cô muốn làm gì thì tuỳ, cứ coi như tôi chưa từng tới.” Trần Huyền Tùng đáp.

Lục Duy Chân ngẫm nghĩ giây lát, nhấc chân đá mạnh mấy cái vào mặt, vào bụng của Chu Hạc Lâm, xong xuôi mới hả giận. Sau đó cô mở cửa ra, ngoài cửa trống trơn, Trần Huyền Tùng đã sớm biến mất dạng.

Muốn làm gì cứ làm, tất cả như bình thường sao?

Nếu Trần Huyền Tùng không xuất hiện, Chu Hạc Lâm định táy máy tay chân sờ mó cô, cô tránh được còn ông ta thì ngã ở phòng nghỉ gần nhà vệ sinh. Cô sẽ làm gì?

Cô sẽ không quay lại phòng bao, cô phải về nhà, ngay lập tức!

Lục Duy Chân xoay người đi ra cửa.

Gần nửa đêm chính là lúc quán bar kinh doanh tốt nhất, ngoài cửa đang đỗ mấy chiếc taxi. Cô vẫy một chiếc, tài xế là một chị gái béo khoảng bốn mươi tuổi, lớn tiếng nói: “Xin chào.”

Lục Duy Chân: “Xin chào.” Rồi báo địa chỉ.

Chị gái lái xe nhẹ nhàng chạy trên đường. Lục Duy Chân nhắm mắt dựa vào ghế, dường như lại trông thấy cảnh Trần Huyền Tùng dịch chuyển tức thời, chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy ly kỳ hồi hộp rồi. Còn cả dáng vẻ hung ác lúc anh đạp Chu Hạc Lâm nữa; cả nụ cười trước khi đi của anh, không phải anh là người tốt sao? Không phải anh là anh hùng chính đạo trừ ma diệt ác sao? Tại sao có thể cười xấu xa đến vậy!

Tất cả mọi chuyện về người bắt yêu đều là bí mật.

Đợi khi bắt được gã thằn lằn, có phải tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc không? Anh sẽ mang theo toàn bộ bí mật rời đi, không để lại gì cho cô.

Lúc Lục Duy Chân hoàn hồn lại, cô nhìn ra cửa sổ, cảm thấy quanh cảnh hơi xa lạ, hình như không phải con đường cô hay về nhà.

“Chị ơi, chị đi đường nào thế?” Cô hỏi.

“À, tôi đi đường tắt ấy mà, để giúp cô tiết kiệm tiền thôi.” Chị gái tài xế thoải mái đáp: “Yên tâm đi, tôi là tài xế lâu năm, rất quen thuộc đường xá.”

“Ok.”