Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 49: Thiên Tuế Ngũ Phỉ



Chương 49: Thiên Tuế Ngũ Phỉ

Kim Xu phát cuồng kêu lên, những thợ mỏ lân cận nghe động tĩnh nên ngừng tay, không nhịn được ghé mắt nhìn sang.

" Tử Sắc ? "

" Gần bốn mươi năm rồi mới gặp một lần, tên đó quá may mắn "

" Đừng gấp, chỉ mới lộ một phần không biết phía dưới lớn cỡ nào, nhỡ chỉ được chút tí ở trên thì sao "

" Xàm ngôn, ganh tị thì cứ nói thẳng, chẳng ai cười vì ai cũng thế cả "

" Lắm miệng "

Mỏ nô, đệ tử tạp dịch tụm năm tụm ba bàn tán xì xào.

Một vài đệ tử ngoại môn âm thầm ghé mắt, hâm mộ đến vặn vẹo hết cả khuôn mặt.

" Sư huynh, Tử Sắc Linh Thiết là cái gì ? Nhìn tên mỏ nô đó rất hưng phấn, làm ta cứ tưởng hắn đào được Trúc Cơ Đan nữa đây "

Một đệ tử tạp dịch mới nhận nhiệm vụ khai thác trong ba năm chỉ vừa tới mỏ chưa hiểu gì, hiếu kỳ hỏi sư huynh ngoại môn bên cạnh, nhưng cái giọng điệu này vẫn thể hiện rõ vẻ khinh miệt mỏ nô.

Vị sư huynh mặt tam giác cũng dễ nói chuyện, suy nghĩ chút, sắp xếp ngôn từ liền nói:

" Ngươi có thể coi Tử Sắc Linh Thiết là hoàng đế trong số các loại quặng sinh ra dưới mỏ, mỗi một lạng đều có giá trị cực cao "

" Nếu bảo linh thiết thông thường chỉ có thể dùng để chế tạo Pháp khí, thì Tử Sắc Linh Thiết lại là một trong số những vật liệu cần thiết khi luyện chế Linh Khí, cho tu sĩ Trúc Cơ "

" Dù cho phẩm chất hơi kém đi nữa cũng có thể dùng để tạo Cực phẩm Pháp khí "

" Lại là Linh khí "

Đệ tử tạp dịch hâm mộ nhìn qua tảng đá bể một góc, phát ánh sáng tím nhàn nhạt.

Sư huynh ngoại môn lại nói tiếp: " Còn về tại sao hắn lại kích động như thế...chắc vì sắp được tự do "

" Cái gì ? " Đệ tử tạp dịch kinh ngạc, không ngờ còn có chuyện này, hắn tưởng mỏ nô phải khai khoáng cả đời cơ chứ.

" Khác với đệ tử nhận nhiệm vụ tông môn như chúng ta, mỏ nô không được linh thạch càng không có cống hiến, nhưng nếu may mắn đào trúng đồ tốt thì sẽ rút ngắn thời gian làm nô lệ "

" Chỉ cần Tử Sắc Linh Thiết to cỡ nắm tay, thì hắn liền có thể rút ngắn hai mươi năm thời gian làm nô "

" Tự do ngay trước mắt không mừng sao được, chỉ có đệ tử bản tông như chúng ta không thể hiểu cảm giác đó thôi "



...

Kinh hô chói tai, âm thanh ồn ào, rất nhanh đã đưa tới một giá·m s·át mỏ, người này là nữ đệ tử ngoại môn, tu vi luyện khí tầng sáu, tên là Lăng Nhiên.

“ Ồn áo quá, hò hét cái gì "

" Còn nữa, kẻ nào tìm thấy Tử Sắc Linh Thiết ! “ Lăng Nhiên trầm giọng quát lớn, âm thanh kèm linh khí cực kỳ lạnh lùng.

“ Là tiểu nhân, là tiểu nhân “

“ Kim Xu ? “ Lăng Nhiên khẽ gật gù, thấy người xung quanh hơi đông liền nói: “ Nhiêu đó đủ rồi, không có gì phải xem, những người khác tiếp tục làm việc đi “

Đám đông dưới sự uy h·iếp của lệnh bài dù không cam lòng vẫn phải giải tán, nhưng vẫn có vài ánh mắt ganh tị liếc qua bên này.

“ Tử Sắc Linh Thiết ở đâu ? “

“ Bên đây thưa đại nhân “

Lăng Nhiên ngồi xuống trước tảng đá, tay thon dài sờ mò vài cái, lại dùng tinh thần lực lướt qua, vô cùng cẩn trọng.

Dưới ánh mắt chờ mong đến không bình thể bình tĩnh nổi của Kim Xu, cuối cùng nàng chịu gật đầu:

“ Đúng là Tử Sắc Linh Thạch “

Lăng Nhiên xong việc giám định, ngẩng lên liền thấy hai con mắt lom lom nhìn mình, nàng khẽ nhíu mày:

“ Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, công lao của ngươi không ai có thể chặn ngang “

“ Tiểu nhân không dám “ Kim Xu sợ hãi đáp vội.

“ Tốt nhất là không dám “ Lăng Nhiên lạnh giọng, trong lòng hơi không vui, nhưng chính nàng cũng hiểu tại sao mỏ nô Kim Xu lại lo sợ đến thế.

Tử Sắc Linh Thạch vô cùng quý báu, giá trị liên thành, đổi lại là giá·m s·át mỏ khác thì có khi sẽ xuất hiện ý đồ xấu, nhưng nàng không giống nhau.

Giá·m s·át khác chỉ là đệ tử thông thường của Khoáng Vật Đường nhậm chức ở đây, chuyên quản lí mỏ nô cùng đệ tử khai khoáng.

Còn nàng bề ngoài mặc dù thuộc Khoáng Vật Đường, nhưng thân phận chân thật lại là đệ tử Chấp Pháp Đường.

Được đưa tới để giá·m s·át quản sự Kình Lâm, chỉ cần đối phương có dấu hiệu biến chất quá mức thôi, ngay ngày hôm sau sẽ có một đội chấp pháp chạy tới hỏi thăm, tặng kèm bộ xích sắt.

Lăng Nhiên còn biết, trong hầm mỏ không chỉ một mình nàng là đệ tử chấp pháp, mà còn có một người khác.

Nhưng đáng tiếc, theo quy định hai bên không được giao lưu, càng không có cơ hội biết thân phận đối phương.



“ Tốt lắm "

" Giờ ngươi tiếp tục khai thác nó, đào hết ra, ta sẽ ở bên cạnh quan sát “

“ Vâng đại nhân ! “

Kim Xu nghe vậy cực kỳ hưng phấn bắt tay vào việc, điên cuồng đưa linh khí vào trong thanh linh cuốc, gõ đập liên hồi như trâu cày ruộng.

Đây là cơ hội sớm được tự do của hắn, hai mươi năm, tận hai mươi năm đấy, không điên cuồng không được.

Keng !

Keng !

Keng !

Sau từng cú đập gõ, hắc thạch ngày càng vỡ nát, nhỏ dần đi, Tử Sắc Linh Thiết ẩn núp bên trong càng thêm to tướng, xuất hiện rõ ràng trước mắt Lăng Nhiên cùng Kim Xu.

Đập thêm một hồi, đến thời điểm này đến cả Lăng Nhiên đều không giữ nổi vẻ bình tĩnh.

Lớn, quá lớn !

Ít nhất phải gấp ba đầu người, cái này đã vượt quá tưởng tượng của nàng.

Thấy Kim Xu bắt đầu gặp tình trạng tay run, một mặt là tiêu hao linh khí quá mức, mặt khác lại là vì Tử Sắc Linh Thiết to dọa người, khiến hắn choáng ngợp không thở nổi.

" Tiếp tục " Lăng Nhiên lạnh giọng quát.

" To như vậy, cái này phải đáng giá bao nhiêu linh thạch "

" Mẹ nó điên rồi, hơn chục năm trước từng có đệ tử tạp dịch đào được Tử Sắc Linh Thiết, nhưng chỉ to bằng nửa cái đầu heo, ngưng thế thôi cũng giá trị hơn 100 viên trung phẩm linh thạch "

" Chính tên đó thì được thưởng một phần trăm, dù vậy vẫn vào túi một ngàn linh thạch hạ phẩm ! "

" Còn cái này...phải gấp ba, gấp bốn ! "

Nghe người bên cạnh bàn luận, một đệ tử ngoại môn ở trong góc nhỏ đỏ hết cả hai mắt, ánh mắt liếc ngang liếc dọc láo liên, hơi thở nặng nề không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bỗng dưng hắn đi tới trước mặt một vị giá·m s·át già nua.



Không biết cả hai trao đổi điều gì, mà người giá·m s·át đó liền rời đi trước, nhìn phương hướng...rất rõ là muốn tiến về mặt đất.

Rất nhanh, có cú vọ bay khỏi thành nhỏ.

Cúc cu ~

...

...

Kình Lâm nằm thoải mái ở trong phòng của mình, bên trên là mỹ nhân đang lên xuống, nũng nịu kêu oai oái.

Đột nhiên trận pháp phát lên cảnh báo, có người gõ cửa.

"..."

Mẹ nó, ta còn chưa kịp cá chép hóa rồng nữa đây !

Kình Lâm bực bội, nhưng cũng biết, nếu mình đã khởi động trận pháp mà người bên ngoài vẫn cố cưỡng ép đập cửa, thì tất nhiên có sự việc trọng đại hoặc rất khẩn cấp.

Tự nhận chính mình luôn làm đúng chức trách, Kình Lâm liền đẩy nhẹ mỹ nhân sang một bên.

" Oái đại thúc, ngươi làm gì, nhân gia còn chưa xong đây "

" Mỹ nhân chờ tí đã, bên ngoài có thủ hạ đang tìm, gấp gáp thế chắc phải là chuyện gì đó nguy cấp "

An ủi tiểu mỹ nhân xong, Kình Lâm liền mặc quần áo trong một phút ba mươi giây, lập tức chạy ra ngoài mở trận pháp.

Vừa mở,

Liền thấy tên chấp sự bình thường luôn nhàn nhã tự nhiên, giờ đây lại vô cùng lo lắng chạy như bay vào.

" Kình quản sự, chuyện lớn không tốt ! "

Trong lòng Kình Lâm kêu lộp bộp một cái, vội hỏi: " Chuyện gì xảy ra, mau nói "

" Quản sự, chuyện là thế này, đội vận chuyển nhóm linh thiết phẩm chất cao vừa rời khỏi thành không lâu liền bị tập kích bởi lão tam của Thiên Tuế Ngũ Phỉ "

" Khả năng cao là bọn chúng muốn c·ướp hàng, các đệ tử hộ tống đang chống cự, cũng vừa gửi phù lục cứu viện "

" Đáng c·hết ! "

" Chỉ là phỉ tu cũng dám càn rỡ như vậy " Kình Lâm nổi giận như hùng sư quát lớn, rồi hỏi.

" Có ai đi cứu trợ chưa ? "

" Vi chấp sự vừa nghe tin đã dẫn hai hai đệ tử luyện khí tầng bảy đi rồi "

" Thế thì tốt "