Lạc Dao đang ở nhà một mình thì bên ngoài có người bấm chuông. Cô lười biếng đi ra mở cửa, hóa ra là mẹ cô_ Lý Lệ. Giọng điệu cô có chút lười biếng, hỏi:
- "Mẹ biết con cuối tuần cô đơn nên mới đến thăm con sao?"
Lý Lệ tay cầm một đống thức ăn mua sẵn, bà nhìn một lượt xung quanh căn nhà, chau mày đáp:
- "Có khách đến mà con vẫn để mọi thứ bừa bộn thế hả? Thật là làm mẹ mất mặt quá đi."
- "Khách???"
Đợi đã. Hình như cô quên mất sự hiện diện của người đứng đằng sau lưng bà. Một chàng trai cao to với nụ cười đốn tim biết bao cô gái, anh cười thân thiện đáp:
- "Xin chào!"
Lạc Dao há hốc mồm, anh ta là ai chứ? Sao lại đi cùng với mẹ của cô?
Thấy con gái có chút ngạc nhiên, Lý Lệ mới chợt nhận ra vấn đề. Bà đưa tay về phía chàng thanh niên kia giới thiệu:
- "Đây là Hạn Siêu, con trai bạn thân của mẹ. Thằng bé mới tìm được công việc, chưa ổn định chỗ ở nên sẽ ở nhờ nhà chúng ta hai tuần."
- "Hai tuần? Mẹ à, cho dù là hai tuần vẫn không được. Dù sao thì con cũng là con gái. Nếu cho anh ta ở nhờ thì..."
Lý Lệ nhìn cô sau đó nhoẻn miệng cười châm chọc:
- "Con cũng biết mình là con gái sao? Thế sao không nhanh chóng đưa con rể tương lai về ra mắt mẹ. Dù sao hai đứa cũng sẽ ở công ty hơn nữa ngày, con sợ dị nghị gì chứ."
- "Mẹ à."
Lạc Dao ra dáng giận dỗi nhưng bị ai kia phớt lờ đi. Bà giúp Hạn Siêu mang đồ đạc vào nhà, mở cửa phòng ngủ đang trống sát bên phòng cô mà nói:
- "Căn phòng này vốn dĩ dành cho bác mỗi khi bác đến thăm Lạc Dao. Tạm thời con ngủ ở đây nhé."
- "Vâng ạ."
Hạn Siêu lịch sự trả lời. Cả anh và Lý Lệ không biết rằng người ở bên ngoài phòng khách đang nhảy xổ cả lên. Phản đối của cô vô hiệu. Anh được bà hướng dẫn tận tình cho đến khi rời đi, Lý Lệ không quên nhìn về phía con người đang cắn răn không cam lòng mà nói:
- "Nhớ phải đối xử với Hạn Siêu thật tốt. Thằng bé mà có chuyện gì thì biết tay mẹ."
- "Con biết rồi."
Lạc Dao bĩu môi không vui đáp. Tự dưng đang yên đang lành lại có người đến ở nhờ lại còn là con trai nữa chứ. Vậy thì bao nhiêu thói hư tật xấu ở nhà của cô khó mà bung xả. Lạc Dao nhìn người trước mặt, thẳng thắng nói:
- "Tuy tôi với anh ở chung nhà nhưng mỗi người ở riêng phòng. Không ai được phép tự tiện vào phòng ngủ của bên còn lại. Phòng khách sẽ là nơi sinh hoạt của cả hai, còn nữa..."
Cô ngừng một lát rồi nói tiếp:
- "Không được nằm xem tivi với bộ dáng hay ăn mặc quá gợi cảm, anh hiểu chưa?"
Nghe cả một tấu chương dài tận mấy chục trang của cô khiến anh không nhịn được mà bật cười:
- "Được rồi. Được rồi. Tôi đã hiểu, bà chủ nhà khó tính."
Nói rồi Đặng Hạn Siêu đi vào phòng tắm rửa. Lạc Dao như muốn phát điên trước thái độ này, cô hét lên:
- "Anh dám gọi tôi là bà chủ nhà khó tính sao?"
Điều ước của cô sắp thành hiện thực rồi đấy. Nhưng lại không phải là một chàng hoàng tử đẹp trai mà là một thanh niên phiền phức, khiến cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cô phải đổi mới lại. Cô phải chịu đựng anh ta trong hai tuần, đó là hình phạt nặng nề mà mẹ dành cho cô.
Hộp đêm JS...
Một cô gái với vẻ ngoài quyến rũ, tay đang nâng niu ly rượu vang, bờ môi đỏ với tà váy đỏ xẻ cao khoe đôi chân dài trắng mịn khiến bao cánh đàn ông xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía cô ta. Tiến về phía đám thuộc hạ đang gác xung quanh, cô ta nâng cao ly rượu ý muốn mời mọc hắn, giọng điệu nhẹ nhàng đầy thu hút:
- "Anh có muốn uống cùng em không?"
Tên thuộc hạ cố tỏ ra không dao động trước nhan sắc đầy mê hoặc cho đến khi cô ta chủ động cầm lấy tay anh đặt lên bầu ngực đang nhấp nhô của mình mà nói:
- "Chỉ một ly thôi mà."
Chưa đầy nửa tiếng, tất cả bọn chúng đều mơ màng nửa say nửa tỉnh. Cô ta chợt nói nhỏ vào bên tai của một tên mà hỏi:
- "Phòng làm việc của ông chủ JS nằm ở đâu?"
Tên thuộc hạ ngoan ngoãn dẫn cô ta đến nơi cần đến. Cô ta nhẹ nhàng mở cửa phòng. Căn phòng nằm ở nơi thiếu ánh sáng, phía bên trong có đầy đủ tiện nghi: bàn làm việc, tủ quần áo và cả giường ngủ, là nơi làm việc và là nơi ở tạm thời của tên lão Dương, tức ông chủ của JS mà không ai có thể tự ý vào được.