Sau khi buổi trình diễn kết thúc, tất cả mọi người đang thoải mái thưởng thức những ly rượu ngon, những món ăn đã bày sẵn. Thấy bóng lưng người thanh niên không ngừng trêu ghẹo những cô nàng xinh đẹp, Tô Bá Minh nhanh chóng tiến lại gần, tóm lấy lỗ tai của hắn mà kéo ra về một phía. Người thanh niên gương mặt nhăn nhó nhìn Tô Bá Minh đáp:
- "Anh họ, sao anh lại đến phá hỏng kế hoạch cưa cẩm của em chứ?"
Tô Bá Minh chau mày nhìn người thanh niên đáp:
- "Hạn Siêu, em thôi giở thối tinh nghịch của mình được không. Anh còn chưa mắng em vì tội không đến bệnh viện làm việc mà lại học đòi làm nhà thiết kế gì đó. Hơn nữa lại làm việc trong một công ty nhỏ. Cha của em mà biết chắc chắn ông ấy sẽ kí vào cái đầu này của em."
Giọng Tô Bá Minh đầy răn đe, anh gõ nhẹ vào đầu cậu em này trách mắng. Đặng Hạn Siêu tẻ nhạt nói:
- "Thì em đâu thích làm bác sĩ, em quá ngán ngẩm môi trường có nhiều bệnh nhân và nhiều mùi thuốc nữa chứ."
- "Vậy tại sao em không vào Thụy Hào làm việc?"
- "Vào Thụy Hào để anh thay cha em giám sát em sao?"
- "Cái thằng nhóc này."
Tô Bá Minh cạn lời trước cái tên lươn lẹo này. Đặng Hạn Siêu tốt nghiệp bằng giỏi bác sĩ khoa ngoại. Việc anh học ngành này là để sau này kế thừa bệnh viện của cha anh, bệnh viện An Hảo. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp, Đặng Hạn Siêu lại nhiều lần trốn ra ngoài mà đến Thương Hoan làm một nhà thiết kế.
Tô Bá Minh lắc đầu bất lực, một lúc sau anh mới nói tiếp:
- "Mà này, lần trước anh nghe nhân viên mách lại rằng em đi cùng Mạc Thẩm Du nộp bản thiết kế. Em hạn chế thân mật với cô ấy đi. Thẩm Du chính là bạn gái của bạn thân anh đấy."
- "Em biết rồi mà. Tụi em chỉ là bạn đồng nghiệp trong công ty thôi."
- "Tốt. Bây giờ anh còn phải tiếp chuyện với khách, không day dưa với em nữa."
Nói rồi Tô Bá Minh rời khỏi chỉ còn lại Đặng Hạn Siêu vô tư thưởng thức các món ăn được bày biện ở đó.
Buổi khiêu vũ bắt đầu, tiếng nhạc vang lên. Ánh đèn bắt đầu tối hẳn, mọi người xung quanh đã bắt cặp với nhau, sau đó đắm chìm theo điệu nhạc lãng mạn mà khiêu vũ. Tiêu Tường cúi thấp người, anh đưa tay với ngụ ý mời Thẩm Du cùng khiêu vũ. Cô mĩm cười nắm lấy tay anh, tay còn lại thì đặt lên bờ vai vững chãi của Tiêu Tường. Cả hai đắm chìm theo giai điệu nhẹ nhàng mà du dương. Cô xoay vòng tay thì nắm lấy tay anh, tà váy trắng tỏa sáng dưới ánh đèn vàng hoa lệ. Hình ảnh này tựa như một câu chuyện cổ tích, khi chàng hoàng tử cùng nàng lọ lem khiêu vũ đến tận nửa đêm.
Buổi tiệc tàn thì cũng đã muộn, Tiêu Tường lái xe đưa Thẩm Du về nhà, anh mĩm cười nói:
- "Hôm nay em thấy thế nào?"
- "Em thực sự rất vui."
Tiêu Tường không nói gì thêm, anh chỉ đưa má của mình lại sát gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ đưa tay chỉ chỉ như muốn cô hôn lên. Mạc Thẩm Du đỏ mặt, cô hiểu ý đưa môi tiến sát lại gần. Bất ngờ môi cô lại chạm vào môi anh. Tiêu Tường chủ động, tay anh giữ chặt lấy gương mặt của Thẩm Du sau đó mà hôn cô say đắm. Hơn thế, cô còn cảm nhận được đầu lưỡi của anh đang tinh nghịch ở bên trong khoang miệng của cô. Cảm nhận nhịp tim đang không ngừng đập loạn xạ, hơi thở cũng có chút ngắt quãng, Tiêu Tường mới chịu buông tha cho cô. Người con gái ngồi phía đối diện vẻ mặt có chút giận dỗi, cô nói:
- "Anh lừa em. Không phải là chỉ hôn vào má thôi sao."
Tiêu Tường nghe giọng cô giận dỗi mà bật cười. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, dịu dàng nói:
- "Ai bảo nụ hôn của em ngọt ngào quá làm chi. Nó khiến anh mê đắm không lối thoát rồi."
Thẩm Du xấu hổ, cô đánh đánh vào ngực anh thế nhưng lại bị tay anh giữ chặt lại. Anh đưa tay cô đặt lên trên ngực mình, trầm giọng nói:
- "Em có cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập nhanh hơn không? Người duy nhất ngự trị trong tim anh chính là Mạc Thẩm Du."
- "Thẩm Du, anh yêu em."
- "Em cũng vậy."
Nói rồi cả hai ôm chặt lấy nhau, trao cho nhau những nụ hôn của tình yêu. Không biết mai này ra sao nhưng hiện tại, ngay tại khoảnh khắc này, cả hai người đều biết người ngự trị trong tim mình chính là ai.