Gia Cường thấy Thẩm Du bước ra thì vội vàng chạy đến hỏi han, hắn thực sự rất lo lắng người bên trong gây khó dễ với cô. Thẩm Du vẻ mặt bình thản, đáp:
- "Số nợ của em được gia hạn. Từ nay về sau không được đến đây đánh bài nữa, có nghe không."
- "Vâng. Em hứa với chị sẽ không có lần sau."
- "Vậy mới ngoan."
Thẩm Du xoa xoa đầu Gia Cường sau đó cả hai cùng rời khỏi hộp đêm. Trên đường về, Thẩm Du cảm nhận dường như có ai đó lén theo sau hai người, đến khi cô nhìn lại thì chẳng có ai. Phải chăng là cô đã suy nghĩ quá lên rồi không?
- "Chẳng lẽ là người của lão Dương, ông ta cử người theo dõi nhất cử nhất động của mình và Gia Cường."
Thẩm Du vừa đi vừa suy ngẫm, những điều cô nghĩ không thể không có khả năng bởi vì hiện tại Gia Cường chính là con nợ nên việc cử người đi theo giám sát cũng không thể không có.
Hộp đêm Trình Đăng....
- "Thế nào? Có đúng như những gì chúng ta đã điều tra không?"
Trình Chí Đăng ngồi tựa lưng lên ghế thong dong hỏi tên thuộc hạ đang đứng đối diện.
- "Đúng vậy. Mạc Thẩm Du cô ta có qua lại với ông chủ JS."
Nghe đến đây vẻ mặt Trình Chí Đăng càng thêm đắc ý, ông ta cười khẩy:
- "Con bé đó là bạn gái hiện tại của Tiêu Tường, gần đây lại qua lại với ông chủ JS. Vậy những điều mà Mai Vũ Hà nói hoàn toàn là sự thật. Tiêu Tường chính là lão Dương."
Tên thuộc hạ bên cạnh nghiêm túc hỏi:
- "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
- "Cứ bình tĩnh. Chúng ta đã nắm được điểm yếu của nó thì cần gì phải vội vàng, chi bằng tập trung kinh doanh trước đã."
Tên thuộc hạ dường như hiểu ý, hắn cười đáp:
- "Ông chủ...vậy chuyến hàng tối nay vẫn tiếp tục chứ?"
- "Đương nhiên phải tiếp tục."
Trình Chí Đăng đưa điếu thuốc đang cầm trên tay lên, hút hơi thật sâu sau đó phà ra một làn khói trắng ẩn chứa sự gian xảo của ông ta.
Về phía Mai Vũ Hà và Âu Hải Đường, sau khi bán đi thông tin quý cho phía Trình Đăng thì đã nhận được một số tiền lớn. Cả hai người họ đã vực dậy công ty một phần nào. Mai Vũ Hà cười sung sướng nhìn Âu Hải Đường nói:
- "Anh thấy chưa, em đã bảo nước đi lần này của bọn mình là đúng đắn."
Tuy nhiên sắc mặt Âu Hải Đường trái ngược hẳn. Ông ta tỏ ra lo lắng, trầm ngâm nói:
- "Anh lo Trình Chí Đăng làm gì đó tổn hại đến Tiêu Tường."
Mai Vũ Hà nghe ông nhắc đến Tiêu Tường lập tức trở nên không vui, bà ta ném tập hồ sơ đang cầm trên tay một phát ném thẳng về phía ông, mắng:
- "Lại lo lắng đứa con của người đàn bà đó. Nó có đối xử tốt với anh hơn tôi không? Đã mấy năm rồi, tại sao anh cứ nhớ đến hai người đó."
- "Vũ Hà, em thôi nhắc đến người đã mất có được không."
Âu Hải Đường cũng không nhịn được mà lớn tiếng.
- "Được thôi. Anh cứ lo dành tình thương cho đứa con vốn không xem anh là cha đi. Còn tôi, tôi sẽ làm mọi cách tốt nhất cho công ty của chúng ta."
Mai Vũ Hà phớt lờ sau đó thẳng thừng lướt qua mặt ông, đóng sầm cửa lại.
Thẩm Du sau khi an toàn trở về nhà trong đầu không khỏi suy nghĩ. Cô nằm trên giường, vắt tay lên trán nhớ lại khoảnh khắc với người đàn ông ở JS.
- "Tại sao trên người ông ta lại có mùi hương giống Tiêu Tường đến thế? Lại còn là mùi hương mà Tiêu Tường thích nhất."
Tuy chưa nhìn thấy mặt của người đàn ông. Nhưng khi hắn ta đến gần lại mang cho cô một cảm giác hoàn toàn quen thuộc. Một lát, sau nhiều lần so sánh tính cách giữa hai người, cuối cùng Thẩm Du cũng đưa ra kết luận.
- "Tiêu Tường đối xử với mình rất dịu dàng, không thô lỗ như gã đàn ông kia. Hơn nữa anh ấy là ông chủ của tập đoàn có tiếng... Đúng rồi, chắc chắn không phải là Tiêu Tường."