Mạc Thẩm Du thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt của Mai Vũ Hà, dõng dạc nói:
- "Trước khi quyết định hẹn hò với Tiêu Tường, tôi đã tự hứa với bản thân phải tin tưởng, cũng như chấp nhận con người của anh ấy. Cho dù anh ấy là người thế nào, thì cuối cùng, người mà tôi yêu chỉ có Tiêu Tường mà thôi."
Mai Vũ Hà nghe cô nói thế liền tức giận mà phản bác:
- "Cô chỉ quen Tiêu Tường thời gian ngắn, làm sao có thể chắc chắn rằng mình hiểu rõ mọi thứ về thằng bé?"
Mạc Thẩm Du bật cười, nhìn bà ta đáp:
- "Đúng. Có thể tôi không biết hoàn toàn, nhưng tôi tôn trọng bí mật của Tiêu Tường. Tất cả chúng ta cũng nên giữ lại một điều gì đó cho riêng mình. Lúc nào anh ấy sẵn sàng nói tất cả với tôi, thì lúc đó tôi biết rằng, anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng tôi."
Nói rồi, cô đứng dậy rời khỏi trước sự ngỡ ngàng không nói nên lời của Mai Vũ Hà. Quả thật, Âu Dương Tiêu Tường rất có mắt chọn bạn gái. Cô gái này thật sự rất đặc biệt, cô không những không lo lắng mà còn mĩm cười trước mặt bà ta. Chiêu trò li gián này quả thực vô tác dụng đối với Thẩm Du.
Ngay sau khi Mai Vũ Hà hậm hực rời khỏi, một lúc sau xe của Tiêu Tường đã dừng ngay bên kia đường. Vừa nhìn thấy anh, hai mắt Thẩm Du lập tức sáng bừng lên. Cô chạy thật nhanh băng qua bên kia liền sau đó nhảy xổ lên mà ôm chầm lấy cổ anh.
- "Hôm nay em sao vậy?"
Vẻ mặt anh ngây ngô không biết gì, chỉ đưa tay giữ chặt người cô mà hỏi. Cô im lặng không nói gì, khẽ tựa đầu lên bờ vai vững chắc của anh, bên môi giương lên ý cười, sau đó lại lười biếng đáp:
- "Em chỉ cảm thấy hôm nay Tiêu Tường của em thật là soái."
Nghe cô nói thế khiến anh không nhịn được mà cười lên tiếng. Vuốt nhẹ mái tóc cô, anh khẽ nói:
- "Em dẻo miệng từ khi nào vậy?"
- "Thì do em bị anh chiều hư đấy."
Cũng nhờ vào Mai Vũ Hà mà cô đã chắc chắn rằng người đàn ông lúc trước cô gặp ở JS không ai khác ngoài anh. Nhớ lại lúc đó anh còn trêu chọc cô đến mức như muốn khóc thét lên, cả người không ngừng sợ hãi mà run liên hồi. Bỗng nhiên, một ý tưởng nảy ra trong suy nghĩ của Mạc Thẩm Du. Cô nhếch miệng, ánh mắt không ngừng hướng về người đàn ông trước mặt, thầm nghĩ:
- "Tiêu Tường, lần này em sẽ pha một hủ giấm đặc biệt dành cho anh."
****
Tô Bá Minh sau những tháng ngày ở nhà dưỡng thương, cuối cùng anh cũng đã khỏe lại hoàn toàn. Tất cả cũng đều nhờ vào sự chăm sóc chu đáo của Nhược Đồng. Không biết tự khi nào, mỗi khi đối mặt với cô, tim anh không ngừng đập loạn xạ. Anh không biết đó có phải là yêu không nhưng dường như tất cả mọi người trong Tô gia sớm đã nhận ra. Ngay cả dì Trương cũng thấy thế. Bà vô cùng hài lòng nếu như Nhược Đồng trở thành nữ chủ nhân trong căn nhà này.
Về phía Đặng Hạn Siêu, kể từ khi trở về Đặng gia, mỗi ngày anh đều đến An Hảo làm việc, hoàn thành bổn phận của một người bác sĩ. Vừa từ phòng khám bước ra liền nhìn thấy người trước mặt, anh nhướng mày khó chịu nói:
- "Cô đến đây làm gì?"
- "Bích Dao chỉ muốn mang thức ăn đến cho anh. Em rất lo lắng anh sẽ làm việc quá sức."
Nói rồi cô ta đưa mắt nhìn qua một lượt, phát hiện anh thường xuyên mặc chiếc áo này, khẽ đưa tay chạm vào liền bị anh đẩy ra, tức giận nói:
- "Bàn tay của cô sẽ làm bẩn nó."
- "Chỉ là một chiếc áo thôi mà, anh có cần lớn tiếng với em không."
Bích Dao nước mắt ngắn dài tỏ vẻ đáng thương nhưng tất cả đều không lọt vào mắt Đặng Hạn Siêu. Anh lạnh lùng xoay người bước trở vào phòng khám.
Cô ta siết chặt tay, nghiến răng nói:
- "Không ai có thể có được vị trí thiếu phu nhân tương lai Đặng gia ngoài em."