Đám nhân viên đứng xung quanh nhìn thấy cả hai đang trò chuyện vô cùng thân thiết liền tỏ thái độ, bọn họ ghé sát vào tai nhau thì thầm:
- "Khi trước Đặng Hạn Siêu cũng bị cô ta làm cho chú ý, đến hôm nay Châu Tấn Vinh lại trở thành người thay thế. Bản thân đã có bạn trai mà lại đi khắp nơi để quyến rũ đàn ông. Đúng là mặt dày."
Tất cả những gì mà bọn họ nói đều được Châu Tấn Vinh nghe thấy. Gương mặt anh vẫn không có chút biểu cảm nào, chỉ cười nói cùng Mạc Thẩm Du. Khi biết cô là người đã có bạn trai, một sự tiếc nuối hiện rõ lên gương mặt của Châu Tấn Vinh, anh nhìn cô nói:
- "Thật tiếc quá. Nếu như cô không có bạn trai thì tôi có thể trở thành bạn trai của cô rồi."
- "Anh nói đùa."
Mạc Thẩm Du bật cười trước lời nói đầy hài hước của Châu Tấn Vinh, cô nhanh chóng trả lời:
- "Bạn trai tôi anh ấy là người rất tốt. Tôi nghĩ không ai có thể thay thế anh ấy trong lòng tôi cả."
- "Vậy sao?"
Châu Tấn Vinh gỏn gọn đáp. Quả thực, qua giọng nói của anh ta không ai có thể đoán được rằng trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
*****
Vẫn như mọi khi, sau khi tan sở, Mạc Thẩm Du sẽ đi thang máy để xuống dưới đại sảnh của công ty bởi vì phòng làm việc của cô ở tận tầng năm. Chẳng hiểu lý do vì sao hôm nay thang máy lại vắng người. Cô nhấn nút chuyển tầng thế nhưng đèn tín hiệu vẫn chưa thay đổi.
Bụp...
Đột nhiên, đèn bên trong tắt đi khiến Mạc Thẩm Du vô cùng hoảng sợ. Hiện tại bên trong chỉ có mình cô, nhất thời sợ hãi mà ngồi thấp xuống, vô thức gọi tên Tiêu Tường.
- "Tiêu Tường....Tiêu Tường, cứu em với."
Cả người Mạc Thẩm Du bắt đầu ướt đẫm mồ hôi vì quá ngột ngạt. Mãi một lúc sau, cô nghe tiếng cạy cửa từ phía bên ngoài. Hóa ra Châu Tấn Vinh đã phát hiện cô đang kêu cứu liền nhanh chóng cùng nhân viên đến mở cửa cứu cô.
Mạc Thẩm Du thở hổn hển, cô lấy khăn lau đi mồ hôi đang không ngừng nhễu nhại trên gương mặt liền sau đó quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh nói cảm ơn không ngừng. Châu Tấn Vinh nhìn cô, mĩm cười nói:
- "Không có gì, chỉ là vô tình tôi đi ngang qua nên kịp thời phát hiện."
Nói rồi, cả hai người cùng nhau tiến về phía cánh cửa chính của công ty. Từ bên trong quan sát ra ngoài đã thấy bóng lưng của người đàn ông đang đứng đợi ai đó từ xa. Người đó không ai khác chính là Tiêu Tường. Anh đến đón cô như mọi ngày. Lúc này, Châu Tấn Vinh chợt đứng chững lại, nhìn Mạc Thẩm Du nói:
- "Cô mau chóng đến đó đi. Có lẽ bạn trai cô đã đợi rất lâu rồi."
- "Sao anh biết anh ấy là bạn trai tôi?"
- "Chẳng phải cô đã nói với tôi rằng bạn trai đến đón cô mỗi ngày sao?"
- "Đúng rồi ha."
Mạc Thẩm Du bật cười, sau đó vẫy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng đến gặp Tiêu Tường.
Vừa nhìn thấy dáng cô chạy đến, Tiêu Tường nhanh chóng nở nụ cười thật tươi, vuốt ve mái tóc của cô nói:
- "Mệt rồi đúng không? Anh đưa em đi ăn."
Cô vui mừng ôm lấy cổ anh sau đó đặt lên môi anh một nụ hôn. Cả hai vô cùng hạnh phúc mà không hề biết rằng có một người đang đứng ở trên cao quan sát. Sắc mặt của Châu Tấn Vinh lúc này vô cùng băng lãnh, hoàn toàn trái ngược với khi nãy. Anh đứng lặng nhìn xuống phía dưới hai bóng người đang tận hưởng hạnh phúc liền sau đó liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh, lạnh lùng đáp:
- "Không để bất kì ai biết về thân phận của tôi, có hiểu không?"
- "Vâng, thưa tổng giám đốc."
Ông ta nghe thế lập tức cúi đầu đáp, liền sau đó nhẹ nhàng đóng cửa bước ra ngoài.