Trong nhà hàng, cả hai đang vui vẻ trò chuyện thì tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi áo của Tiêu Tường nhanh chóng làm tắt hẳn đi nụ cười ở trên môi. Anh lẳng lặng đi về một góc vắng mà nghe máy. Tiêu Tường trầm giọng, vẻ mặt không vui đáp:
- "Có chuyện gì? Chẳng phải tôi đã bảo không được gọi tôi vào lúc này sao."
- "Cái gì?"
Chẳng hiểu người ở đầu dây bên kia nói gì. Sắc mặt Tiêu Tường lúc này chợt sa sầm xuống, anh vội tiến về phía bàn ăn vớ lấy chiếc áo khoác, nhanh chóng mặt vào, vẻ mặt gấp gáp nhìn Thẩm Du đang ăn uống ngon lành, nói:
- "Xin lỗi em, anh có chuyện cần giải quyết, không thể cùng em ăn hết bữa cơm này được."
Vừa dứt câu, anh vội đặt lên trán cô một nụ hôn thay cho lời xin lỗi liền sau đó lên xe đi mất.
Chưa bao giờ cô thấy anh vội vã như thế. Đây vốn không phải là tác phong vốn có của Tiêu Tường. Hơn nữa, sắc mặt khi nãy của anh trông rất tệ, chắc hẳn gặp phải chuyện gì xấu rồi. Cô tò mò, nhanh chóng chạy ra phía ngoài cổng nhà hàng thì đã thấy chiếc xe anh lao thẳng về phía trước.
Thẩm Du chạy bộ, cố đuổi theo sau nhưng bỗng nhiên, cô cảm nhận được bóng người chạy lướt qua người cô, cảm giác ấy khiến cô bất giác mà run người. Cô lập tức xoay người nhìn về phía sau, bóng dáng ấy, bộ quần áo ấy khiến Mạc Thẩm Du há hốc mồm:
- "Ông...chẳng phải là ông chủ JS sao?"
Người đàn ông mà cô vừa nhìn quả thực chính là lão Dương, ông trùm JS. Chẳng phải Tiêu Tường mới chính là lão Dương sao? Rõ ràng, cô tận mắt nhìn anh lái xe chạy về phía trước. Tại sao lại xuất hiện ngay cùng một thời điểm chứ? Điều này khiến cô có chút khó hiểu.
- "Chẳng lẽ...mình đã sai. Tiêu Tường thật sự không phải là lão Dương."
Ngừng một lúc...cô lại lẩm bẩm.
- "Nhưng linh cảm của mình mách bảo, Tiêu Tường mới chính là lão Dương."
Cuối cùng, Thẩm Du quyết định bám theo bóng người vừa xuất hiện khi nãy, nhưng đến một con hẻm lại chẳng thấy ai. Có phải cô đã hoa mắt rồi chăng? Không nghĩ ngợi nhiều, Mạc Thẩm Du bước trở lại nhà hàng, liền sau đó cô gọi Lạc Dao đến đón mình.
Hộp đêm JS....
- "Có biết kẻ đó là ai không?"
Vẻ mặt băng lãnh khiến tất cả những người chung quanh sợ hãi. Mãi một lúc lâu, một tên thuộc hạ mới lên tiếng:
- "Theo camera an ninh, tên đó diện trang phục hoàn toàn giống anh. Hành động của hắn khiến tất cả mọi người có mặt trong hộp đêm đều không chú ý đến."
- "Chắc chắn tên đó chính là người thay đổi hệ thống giám sát khu vực casino, tiếp tay cho nhiều kẻ bày trò gian lận, ảnh hưởng đến doanh thu khá nhiều. Cần để mắt đến tên lạ mặt đó cho tôi." Tiêu Tường trầm giọng nói.
- "Vâng, thưa lão Dương."
Bản thân Tiêu Tường không ngờ rằng lại có người tìm cách gây ảnh hưởng đến JS một cách lén lút đến như thế. Nếu như so với Trình Đăng khi trước, tên này còn hèn hạ hơn ông ta nhiều. Dám nấp trong bóng tối để đâm sau lưng anh.
Tiêu Tường siết chặt tay, anh nhất định ra truy ra danh tính thật sự của tên lão Dương giả danh này và sẽ dạy cho hắn một bài học thích đáng.
*****
Về phía Dương Thái Trân, sau khi nghe những lời nài nỉ của con trai. Cuối cùng, bà cũng quyết định nói chuyện riêng với Đặng Hạn Cung nhằm khiến ông thay đổi quyết định. Tuy nhiên, phản ứng của ông lại càng gay gắt. Đặng Hạn Cung nhìn người đối diện, thẳng thừng đáp:
- "Không được. Hôn ước với Bích Dao không thể hủy bỏ được. Huống hồ, tôi cũng đã từng gặp con bé tên Lạc Dao đó. Nó quả thật thua xa so với Bích Dao. Chẳng phải khi trước bà một mực muốn tôi đưa thằng bé về sao?"
Dương Thái Trân lập tức cứng họng trước lời nói đầy sự cương quyết của chồng. Bà thở dài, sau đó hạ giọng nói:
- "Đúng. Là tôi một mực bảo ông đưa thằng bé về đây để tiếp quản An Hảo nhưng không có ý muốn ép thằng bé phải đính hôn với Bích Dao."
Bên nào cũng có lí của mình. Bản thân Đặng Hạn Cung không muốn trở thành người bội tín với gia đình của Bích Dao. Dù sao trong khoảng thời gian Đặng Hạn Siêu vắng nhà, con bé cũng thường xuyên lui tới thăm hỏi hai người. Còn về phía Dương Thái Trân, sau khi biết Lạc Dao chính là đứa con gái của người bạn thân năm xưa của bà - Lý Lệ thì lại muốn tác thành cho hai bọn trẻ. Dù sao trước đây, bà cũng là mẹ đỡ đầu của Lạc Dao nên rất yêu quý cô. Tuy chưa gặp lại, nhưng bà chắc chắn cô là một người con gái rất tốt.
- "Tôi không đồng ý, gia cảnh của con bé đó. Nó không xứng với Đặng gia chúng ta."