Sáng hôm sau, Mạc Thẩm Du thức dậy trước Tiêu Tường. Cô ngáp một hơi lười biếng sau đó vươn vai, nghiêng người nhìn về phía sofa. Người đàn ông với bộ dáng đang ngủ say, hàng lông mi dày cong vút khiến người nhìn mê đắm. Thẩm Du bước xuống giường một cách nhẹ nhàng như không muốn làm anh tỉnh giấc. Cô đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt anh tuấn của người đàn ông mà mình yêu, trên môi giương lên ý cười.
- "Em có biết đã làm anh thức giấc không?"
Bất ngờ tay của cô bị anh tóm chặt tự khi nào. Hóa ra anh đã tỉnh từ lúc cô đang vươn vai, chỉ là liền sau đó giả vờ ngủ tiếp để xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Bị anh bắt tại trận, Mạc Thẩm Du liên tục lắc đầu phủ nhận, trông bộ dạng đáng yêu của người con gái trước mắt khiến anh không khỏi bật cười liền sau đó bàn tay giữ chặt lấy cằm của Thẩm Du mà kéo xuống, triền miên hôn lấy môi cô.
Thẩm Du nhất thời bị nụ hôn của Tiêu Tường làm cho u mê, cô choàng tay qua cổ của người trước mặt mà đáp trả. Đầu lưỡi cả hai lúc này đã nóng rát, liên tục khuấy đảo ở bên trong khoang miệng.
Tiêu Tường thuần thục khẽ kéo dây áo ngủ đang mặc trên người Thẩm Du xuống, để lộ bờ vai mịn màng, quyến rũ, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ vai ấy. Không biết tự khi nào chiếc váy ngủ đã bị anh kéo thấp xuống dưới hông, đôi gò bồng đảo của cô hiện ra trước mắt khiến anh thích thú mà đưa tay xoa nắn.
Hành động ấy của Tiêu Tường như kích thích cô, cả cơ thể không chịu được khẽ kêu lên vài tiếng như muốn trách móc. Bỗng nhiên, cô cảm nhận được bàn tay ấm nóng của anh đang trượt dài xuống tấm lưng trần của mình, lại bắt đầu bóp nhẹ bờ mông căng tròn phía dưới.
- "Tiêu Tường, bây giờ đang là ban ngày."
Thẩm Du lập tức mở miệng như muốn nhắc nhở người đàn ông đang có ý định làm loạn khắp người cô. Tuy nhiên, mọi điều mà cô nói hiện tại đối với anh là vô nghĩa. Anh say mê đôi gò của cô mà đưa miệng cắn mút lấy dư vị ngọt ngào từ nó. Cô đau đớn khẽ kêu lên vài tiếng, dùng tay đẩy anh ra nhưng sau đó cả cơ thể đã bị anh trấn áp, hiện tại cô đã ở dưới thân anh.
Tiêu Tường nhanh chóng trút bỏ chiếc áo sơmi trắng mà anh đã mặc đi ngủ tối qua ném về phía chiếc giường, liền sau đó ghé sát một bên tai nhạy cảm của Thẩm Du, nói nhỏ:
- "Ngoan nhé, anh sẽ nhẹ nhàng."
Tiêu Tường nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của người con gái xinh đẹp đang bị anh trấn áp ở dưới chiếc ghế sofa. Vẻ mặt xấu hổ của cô khiến anh càng thích thú. Thẩm Du không nói gì, chỉ đỏ mặt gật nhẹ đầu như ngầm đồng ý. Được sự cho phép, liền sau đó cả người cô bị nhấc bổng lên, anh bế cô đi về phía chiếc giường nệm êm, từ từ đặt nhẹ cô xuống.
Cơ thể người con gái xinh đẹp hiện ra trước mắt, Thẩm Du xấu hổ dùng chăn che chắn liền bị đôi tay anh ngăn cản. Tiêu Tường thẳng thừng ném chiếc chăn đã che đi cảnh tiên đang hiện hữu trong mắt anh xuống đất. Anh bắt đầu di chuyển khắp người Thẩm Du mà làn càn khiến da cô nhanh chóng ửng đỏ chỉ vì vết cắn của anh. Cả hai đắm chìm trong hạnh phúc mặc cho ánh sáng của mặt trời đã chiếu rọi vào căn phòng.
Nước Anh...
Cũng nhờ vào sự kiên trì của bản thân mà Đặng Hạn Siêu đã liên lạc được với Lạc Dao. Tất cả đều là nhờ sự giúp sức từ Lý Lệ, cho nên cô mới đồng ý tiếp tục trò chuyện cùng với anh. Tuy không biết sau này cuộc tình của cả hai sẽ ra sao, nhưng hiện tại, chỉ cần được ngắm cô qua màn hình điện thoại cũng đủ khiến anh hạnh phúc. Nhận ra thái độ vui vẻ hơn mọi khi của Hạn Siêu khiến Bích Dao vô cùng thắc mắc. Cô ta lén lút âm thầm dõi theo anh từ xa. Nhất định cô phải khiến anh sớm kết hôn với mình. Chỉ có như thế, người con gái tên Lạc Dao kia sẽ không có cơ hội dù chỉ là một vị trí rất nhỏ trong tim của Đặng Hạn Siêu.