Vì không thể tiếp tục nhìn người mình thích rơi vào tay người khác cho nên Bích Dao đã quyết định đến Đặng gia để gặp riêng Đặng Hạn Cung.
Hiện tại tâm trạng của Đặng Hạn Cung vô cùng rối bời, nếu như ông vì muốn chiều lòng vợ con thì lại mất đi chữ tín với gia đình Bích Dao. Ông ấp a ấp úng không nói nên lời. Nhìn thái độ thiếu quyết đoán của người trước mặt, Bích Dao không kiên nhẫn mà mở lời:
- "Bác trai, con nghĩ đã đến lúc tính đến chuyện hôn sự."
Đặng Hạn Cung vẫn chưa đáp lời, chỉ khẽ thở dài, liền sau đó Bích Dao lại nói tiếp:
- "Nếu bác lo về việc Hạn Siêu có người con gái khác, con sẽ xử lí chuyện này."
- "Cái gì? Con đã biết chuyện..."
Đặng Hạn Cung há hốc mồm ngạc nhiên, không ngờ cô đã sớm biết chuyện của con trai, quả thực Bích Dao rất quan tâm đến Hạn Siêu, càng ngẫm nghĩ chỉ có cô mới xứng với con trai ông. Nghe cô nói thế ông chỉ biết gật đầu đồng ý.
Bệnh viện An Hảo...
Thời gian này công việc của Đặng Hạn Siêu rất bận, dường như anh không có thời gian để trả lời điện thoại cho nên đã gửi cho y tá thân cận của mình. Nhân lúc không ai để ý, Bích Dao vội bảo y tá đưa điện thoại của anh cho cô.
Nhìn vào nhật kí cuộc gọi chỉ hiện tên Lạc Dao khiến tâm can Bích Dao nóng như lửa đốt. Cô ta siết chặt tay, trong lòng muốn biết rốt cuộc người con gái mà Đặng Hạn Siêu yêu sâu đậm là một người như thế nào. Bỗng nhiên một cuộc gọi đến, là số của Lạc Dao.
- "Cô là Lạc Dao đúng không? Cô có biết rằng bản thân đang làm phiền đến người khác không?"
- "Cô...cô là ai vậy? Sao lại nghe máy của Hạn Siêu?"
Bích Dao mạnh miệng khẳng định chủ quyền.
- "Tôi là vợ chưa cưới của Hạn Siêu."
- "Cái gì? Vợ...chưa cưới?"
Giọng nói của Lạc Dao run run, cô chưa nghe anh nói rằng có vợ chưa cưới. Lúc này, Lạc Dao mới nhận ra rằng bản thân đã bị anh lừa dối và cô vô tình trở thành người thứ ba chen chân vào hạnh phúc riêng của hai người. Thấy người ở đầu dây bên kia im lặng, Bích Dao lại tiếp:
- "Sau này cô đừng liên lạc với Hạn Siêu nữa, chúng tôi sắp kết hôn với nhau rồi."
- "Tôi xin lỗi vì đã làm phiền."
Lạc Dao lập tức cúp máy, nước mắt giàn giụa đã lăn dài trên hai gò má tự khi nào. Đôi mắt cô ửng đỏ, thỉnh thoảng lại chớp chớp vài lần như muốn tỏ ra rằng bản thân vẫn ổn. Bích Dao bĩu môi cười đắc ý, bất ngờ, một lực mạnh từ phía sau giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô ta. Đặng Hạn Siêu cau mày nhìn Bích Dao, anh tức giận quát lớn:
- "Ai cho phép cô động vào điện thoại tôi? Y tá Lâm, tại sao lại cho cô ta lấy điện thoại của tôi chứ?"
Bao nhiêu sự tức giận lập tức đổ dồn về phía nữ y tá, cô ta không biết làm gì, chỉ cúi đầu nói xin lỗi. Ngay lập tức, Bích Dao đã đứng ra nói đỡ giúp cô ta.
- "Chỉ là một cuộc điện thoại rác mà thôi."
Không ngờ rằng trong lúc Đặng Hạn Siêu trút giận lên người y tá Lâm, Bích Dao đã nhanh chóng xóa đi nhật kí cuộc gọi vừa rồi. Nếu như để anh phát hiện rằng cô ta đã bắt máy chắc chắn biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đặng Hạn Siêu vội mở lại kiểm tra, vẫn may là mọi thứ vẫn bình thường. Anh sợ rằng Bích Dao lén xem hình ảnh mà anh lưu vào bên trong máy, trong đó có rất nhiều hình của Lạc Dao.
Đặng Hạn Siêu gằng giọng nhìn người trước mặt mà đe dọa: