Bạn Trai Bí Ẩn Của Tôi

Chương 63: HÔ HẤP NHÂN TẠO



Mạc Thẩm Du đang tập trung làm việc thì chuông điện thoại reo lên. Cô vội nhấc máy, phía đầu dây bên kia liền truyền tới giọng nữ khàn khàn, dường như cô ấy đang khóc. Người đó chính là Lạc Dao. Kể từ sau khi cô nghe cuộc điện thoại của người con gái lạ, cô ta còn nhấn mạnh mình chính là vợ sắp cưới của Đặng Hạn Siêu khiến cô vô cùng đau lòng cho nên đã một mình uống rượu, lại còn đang đứng trên một chiếc cầu cao nữa chứ.

Sắc mặt Thẩm Du bỗng chốc tái xanh. Cô sợ Lạc Dao nhất thời chìm đắm trong men rượu cùng với tâm trạng hiện tại vô cùng tồi tệ sẽ làm chuyện dại dột. Thẩm Du lập tức thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Châu Tấn Vinh đang đi đến liền nói vội với anh.

- "Bạn tôi đang gặp chuyện, nhờ anh nói với sếp cho tôi về sớm một buổi."

- "Xảy ra chuyện gì? Tôi đi chung với cô."

Do tình hình vô cùng gấp rút cho nên Thẩm Du cũng không giải thích gì thêm, liền sau đó cả hai lên xe của Châu Tấn Vinh mà đến địa điểm hiện tại của Lạc Dao.

Đến nơi, Thẩm Du nhìn thấy Lạc Dao trên tay vẫn còn cầm lấy một chai rượu vang, cô say đến mức chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ ảo trước mắt. Mặc dù không thể xác định rõ người trước mặt là ai, nhưng khi nghe giọng nói, Lạc Dao chắc chắn rằng người đó chính là Thẩm Du. Cô bắt đầu khóc to hơn, nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy Thẩm Du.

- "Thẩm Du, tớ là người thứ ba...là người thứ ba."

Cô nói với giọng điệu đầy chua xót, gương mặt lúc này đã ửng đỏ, hai mắt khép hờ, nấc nghẹn từng cơn, nhìn người bên cạnh, nói:

- "Tớ...bây giờ tớ phải làm sao?"

Thẩm Du vòng tay vỗ nhẹ lên vai của Lạc Dao mà trấn an, cô biết rằng cô bạn này của mình đã sớm phải lòng anh chàng hoạt náo Đặng Hạn Siêu. Chỉ là...không ngờ Lạc Dao lại yêu đến sâu đậm như vậy? Tưởng chừng giới hạn khoảng cách không là gì so với cả hai, nhưng cuối cùng thì...

- "Lạc Dao, cậu đừng uống nữa, mau tỉnh lại cho mình."

Thẩm Du cau mày, toan lấy lại chai rượu liền bị cánh tay Lạc Dao hất mạnh.

Tủm...



Á....

Cái hất tay của Lạc Dao vô tình xô ngã Thẩm Du ra sau. Nhất thời cô không giữ được thăng bằng mà lập tức rơi xuống cầu.

Châu Tấn Vinh đứng cách đó không xa thấy thế liền chạy đến, anh giật mạnh chai rượu đang cầm trên tay của Lạc Dao ném mạnh xuống đất. Tiếng vỡ của chai rượu khiến Lạc Dao thức tỉnh, cô lập tức xoay người nhìn xuống thấy Thẩm Du đang cố vùng vẫy dưới nước, vẻ mặt lo lắng, hét lớn:

- "Mau cứu Thẩm Du, cô ấy không biết bơi."

Châu Tấn Vinh không chần chừ mà nhảy xuống. Anh nhanh chóng bơi về phía người con gái đang vùng vẫy để ngẩng mặt lên khỏi mặt nước. Lúc này, cả cơ thể Thẩm Du cảm thấy nặng nề, cô cảm giác mình sắp bị dòng nước nhấn mạnh, hai mắt đã bắt đầu khép lại.

*****

- "Thẩm Du, cô tỉnh lại đi."

Thoáng chốc, Châu Tấn Vinh đã đưa cô lên bờ. Anh vỗ nhẹ lên gương mặt ướt đẫm của cô mà liên tục gọi. Thấy người con gái vẫn chưa tỉnh, Châu Tấn Vinh không do dự, lập tức một tay giữ chặt đầu mũi cô lại, anh làm động tác hô hấp nhân tạo, sau đó đưa môi mình chạm lên cánh môi cô mà hà hơi thổi mạnh. Cuối cùng, Thẩm Du cũng tỉnh lại, cô ho liên tục. Không để ý, chỉ mở miệng gọi tên Tiêu Tường. Nhìn thấy người trước mặt không phải anh, Thẩm Du liền nhanh chóng cúi đầu nói cảm ơn người đàn ông trước mắt liền sau đó đứng dậy ôm chặt lấy Lạc Dao.

- "Thẩm Du, tớ xin lỗi. Suýt chút nữa đã hại cậu."

Vẻ mặt Lạc Dao cảm thấy vô cùng có lỗi, cô bật khóc nức nở. Thẩm Du mĩm cười nhìn cô, nói:

- "Ngốc quá, sau này đừng tự làm hại bản thân nữa. Cậu vẫn còn có tớ mà."

Dứt lời, cả hai ôm chầm lấy nhau, trên môi nở nụ cười hạnh phúc. Phải, tại sao cô khiến bản thân trở nên sa đọa chỉ vì thất tình chứ? Nếu như tình cảm giữa cô và Hạn Siêu không có kết quả. Chi bằng hãy để nó kết thúc kể từ ngày hôm nay.