"Khoan đã. Được, tôi ký. Không được làm tổn thương cô ấy."
Nhìn vẻ mặt đầy căng thẳng và lo lắng của Tiêu Tường hiện tại khiến Mai Vũ Hà vô cùng hài lòng. Ngay lập tức, bà ta bấm nút tạm ngừng thế nên thanh sắt phút chốc đã dừng lại. Nếu như bà biết dùng Thẩm Du để uy hiếp anh một cách dễ dàng như vậy thì bà đã làm từ lâu. Mai Vũ Hà rút ra một chiếc bút bi đã chuẩn bị sẵn ném về phía Tiêu Tường, dứt khoát nói:
- "Kí đi."
Lúc này, Mai Vũ Hà chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Chỉ cần có chữ kí của anh, tất cả mọi thứ sẽ thuộc về bà. Khi đó, bà sẽ trở người phụ nữ quyền lực như lúc trước, thậm chí là hơn, bên cạnh còn có người chồng mà bà hết mực thương yêu, còn gì hạnh phúc hơn.
Tiêu Tường đặt bút lên tờ giấy, anh khẽ đưa mắt nhìn Mai Vũ Hà, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Du, trầm ngâm nhưng không để lộ biểu cảm cho bà ta thấy.
Bụp....
- "Tiêu Tường, sao cậu dám?"
Mai Vũ Hà tức giận khi thấy anh ném cây bút đang cầm trên tay xuống đất, sau đó còn ném xấp giấy tờ vào mặt của bà ta. Tiêu Tường nhếch môi, tự tin nói:
- "Bà nghĩ tôi dễ dàng đồng ý chuyển nhượng những thứ mà tôi đã dày công gầy dựng sao?"
- "Cậu...cậu không sợ tôi sẽ..."
Nói rồi, Mai Vũ Hà vô cùng tức giận liền giơ cao thanh điều khiển đang cầm chắc trong tay, lập tức xoay người về phía sau.
- "Cái gì?"
Không ngờ lúc này phía cây cột chẳng có bóng người. Thẩm...Thẩm Du đã biến mất? Quả thực, chỉ có mình Tiêu Tường bước vào cánh cửa chính duy nhất, sao có thể....Tiến lại nhìn thật kĩ, Mai Vũ Hà phát hiện rằng sợi dây thừng đã bị ai đó cắt đứt.
Thật ra, trước khi bước vào bên trong, cả Tiêu Tường và Châu Nhất Vũ đã đi vòng quan sát phía bên ngoài căn nhà hoang này. Anh phát hiện, ngoài cánh cửa chính để vào được bên trong, phía sau còn có một lỗ thủng nhỏ đủ để một người chui qua. Cho nên anh đã không cho Châu Nhất Vũ cùng mình đi vào mà bảo anh âm thầm chui vào từ phía sau. Việc anh cầm bút lên kí nhằm để Mai Vũ Hà đắc ý mà quên đi việc Thẩm Du đang bị trói ở phía sau. Nhân lúc bà ta không để ý, Châu Nhất Vũ nấp sau cây cột mà cắt đứt sợi dây thừng. Nhìn thấy cả hai an toàn thoát khỏi, lúc này Tiêu Tường mới thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng. Hiện tại, chẳng còn thứ gì để cản trở anh đối đầu với người phụ nữ nham hiểm này. Vì không muốn bị cho rằng bản thân đối xử tàn bạo với phụ nữ, anh dùng thái độ vô cùng điềm đạm để thương lượng:
- "Mai Vũ Hà, tôi có thể bắn chết bà bất cứ lúc nào. Nhưng là một người đàn ông, tôi muốn bà đến đồn cảnh sát tự thú việc làm sai trái của mình."
Hahaha...
Mai Vũ Hà ngửa mặt lên cao, cười một cách điên cuồng. Những lời mà anh thốt ra lúc này hoàn toàn không lọt vào tai của bà ta một chút nào. Làm gì có chuyện bà ta dễ dàng từ bỏ như thế. Hơn nữa, đã từ lâu bà ta đã vô cùng ngứa mắt mỗi khi nhìn thấy anh, đứa con trai của tình địch. Chứng kiến anh ngày càng thành công còn bà ta thì ngày càng xuống dốc khiến thâm tâm Mai Vũ Hà vô cùng câm hận, bà ta không chấp nhận. Thậm chí, thái độ của Âu Hải Đường gần đây đã có sự thay đổi. Ông bây giờ không còn nghe theo sự sắp xếp của bà mà cứ mãi nói đỡ cho Tiêu Tường, hơn nữa còn ngăn bà gây khó dễ cho anh.
- "Vậy thì một đấu một đi. Hôm nay, một trong hai chúng ta sẽ có một người chết."
Không ngờ Mai Vũ Hà còn mang theo cả súng. Chỉ khi có được mọi thứ từ anh, bà mới có cảm giác của một người chiến thắng.