"Tiêu Tường, anh có biết em sợ hãi thế nào không?"
Cô nắm chặt lấy một góc áo của anh mà mếu máo. Nhìn bộ dạng quan tâm anh của cô khiến anh bật cười mà xoa đầu vỗ về:
- "Không sao rồi."
Cả hai người hạnh phúc, lập tức ôm chầm lấy nhau mà không hề hay biết rằng có người đứng phía sau lẳng lặng dõi theo. Hiện tại, mọi hiểu lầm đã được hóa giải. Thế nhưng, nội tâm Châu Nhất Vũ vô cùng phức tạp. Hóa ra anh đã thích Thẩm Du mặc dù tiếp xúc với cô chưa lâu nhưng lại mang đến cho anh cảm giác không thể nào tả được. Giây phút anh đặt nụ hôn của mình lên môi cô, khiến tim anh đập thổn thức không ngừng. Châu Nhất Vũ đã từng có suy nghĩ sẽ trở thành tình địch với Tiêu Tường để có được trái tim của Thẩm Du. Nhưng từ giây phút anh giải cứu cô, ngay khi vừa thoát khỏi căn nhà hoang, Thẩm Du đã không màng nguy hiểm ở bên trong, mà một mực đòi xông vào xem tình hình của Tiêu Tường. Hành động hiện tại của Thẩm Du, chứng tỏ cô yêu Tiêu Tường rất nhiều. Đã đến lúc Châu Nhất Vũ phải chấp nhận sự thật.
Về phía Mai Vũ Hà, bà ta hiện tại như kẻ mất trí, gương mặt bơ phờ vì khóc quá nhiều, chỉ ôm chặt lấy cơ thể tái xanh của Âu Hải Đường. Ông ta hoàn toàn lìa xa bà rồi, vậy rốt cuộc, bà tranh giành mọi thứ để làm gì nữa chứ?
Tiêu Tường không báo cảnh sát. Anh thay Mai Vũ Hà hoàn thành tang lễ của Âu Hải Đường. Dù chưa kịp gọi ông một tiếng "cha", nhưng thâm tâm anh hiện giờ đã không còn hận ông nữa. Mai Vũ Hà kể từ sau cái chết của chồng cũng trở nên điên loạn, suốt ngày cứ khóc lóc, có khi tự đánh bản thân đến mức bầm tím cả người. Thấy thế cho nên Tiêu Tường đã bàn việc này với Từ Quế Lan đưa bà ta vào viện tâm thần để điều trị. Sự cắn rứt lương tâm chính là sự trừng phạt nặng nề nhất đối với Mai Vũ Hà.
Trước khi xe bệnh viện đến, Tiêu Tường đã tốt bụng đưa bà ta đến thăm mộ chồng một lần cuối. Khuôn miệng gào khóc đến méo mó chỉ có thể "ú ớ" một vài tiếng như là lời xin lỗi, liền sau đó, Mai Vũ Hà dập đầu xuống đất liên tục. Vì sợ bà bị thương cho nên Thẩm Du đã kịp thời ngăn cản, sau đó đỡ bà đứng dậy. Ngồi vào trong xe, Mai Vũ Hà đưa tay chạm lên cửa kính, hai mắt vô hồn nhìn bia mộ Âu Hải Đường dần xa khuất, một giọt nước mắt chảy dài lên đôi gò má đã có vài nếp nhăn.
Tập đoàn Âu Dương...
Tiêu Tường và Thẩm Du cùng ngắm nhìn hoàng hôn, anh đưa tay vòng qua eo cô mà ôm thật chặt như thể sợ cô rời đi. Nhìn vào đôi mắt long lanh tựa viên ngọc của Thẩm Du, anh dịu dàng nói:
- "Xin lỗi đã che giấu em nhiều chuyện."
Thẩm Du bật cười khi nhìn thấy bộ dạng tội lỗi của người đàn ông trước mắt, cô khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn, mĩm cười nói:
- "Em đã nói khi nào anh sẵn sàng. Nhưng mà...đợi mãi vẫn không thấy."
Vừa nói cô vừa chu môi tỏ vẻ giận hờn, một lúc sau lại nói:
- "Kể từ giờ trở đi, chúng ta cùng nhau đối mặt, có được không?"
Hiểu ra câu nói, Tiêu Tường bật cười mà gật đầu đồng ý. Anh nâng cằm Thẩm Du lên cao, sau đó trao cho cô nụ hôn nồng thắm. Trên tòa cao nhất của tập đoàn Âu Dương lúc này, hai thân ảnh đang ôm chầm lấy nhau hôn một cách say sưa dưới vẻ đẹp của hoàng hôn.
- "Thẩm Du, cảm ơn em đã xuất hiện làm cuộc sống của anh thú vị hơn. Anh yêu em."