Dưới ánh nến lung linh, trên chiếc giường trải đầy hoa hồng, hai thân ảnh ngồi đối diện nhau. Tiêu Tường say mê nhìn người con gái trước mặt. Hôm nay cô mặc chiếc váy cưới trễ vai, phía trên có đính những hạt pha lê nhỏ. Được sự soi sáng của ngọn nến càng khiến chúng thêm phần lấp lánh.
Cả hai đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, kể cả việc lần đầu tiên cô cứu anh. Chính vì thế, hình ảnh của cô đã sớm in sâu vào trong tim tưởng chừng đã băng lạnh. Anh nâng nhẹ cằm Thẩm Du, nhìn thấy gương mặt cô ửng đỏ khiến anh bật cười, sau đó nói:
- "Em có biết tại sao anh lại không nói với em mình chính là lão Dương?"
Cô lắc lắc đầu, Tiêu Tường lại tiếp lời:
- "Là bởi vì anh chỉ muốn em biết về mảng tốt nhất của anh."
Ngay lập tức, ngón tay Thẩm Du đã chắn trước miệng của anh, cô tỏ vẻ không vui, bĩu môi nhìn anh nói:
- "Tại sao chứ? Chúng ta không ai là hoàn hảo. Khi yêu một ai đó, em chấp nhận những mặt xấu của họ."
Liền sau đó, cánh môi mềm mại của Thẩm Du đã bị Tiêu Tường xâm chiếm. Nghe cô nói thế, khiến anh cảm thấy mình thật sự rất may mắn khi có được người con gái này.
Thẩm Du say sưa đắm chìm vào nụ hôn mà không hề hay biết rằng cánh tay của anh đã di chuyển về phía sau lưng cô. Anh nhẹ nhàng kéo xuống chiếc khóa váy ra hai bên, để lộ tấm lưng mịn màng. Tiêu Tường khẽ hôn lên làn da tươi mát ấy, liền sau đó đặt Thẩm Du nằm ngả xuống giường.
Chiếc váy cưới vì bị anh kéo khóa mà trở nên lỏng lẻo, lộ ra nửa khuôn ngực căng tròn của người con gái xinh đẹp. Cảm thấy vô cùng chướng mắt, ngay lập tức, chiếc váy cưới đã bị anh kéo ra khỏi người cô. Thoáng chốc, trên người cô chẳng còn thứ gì để mà che chắn liền nghiêng người sang một bên không dám đối diện với ánh mắt của anh.
Thế nhưng Thẩm Du nào đâu biết rằng tư thế ấy càng thu hút anh nhiều hơn. Từng đường cong rõ ràng trên cơ thể khiến Tiêu Tường cảm thấy có chút gì đó nóng rực trong người. Anh dùng tay lật nhẹ người cô lại, sau đó trấn áp trên cơ thể xinh đẹp mà vùi đầu vào hõm vai cô, nói:
- "Em có biết rằng đang câu dẫn anh không?"
Dứt lời, anh di chuyển xuống cặp đào căng tròn mà nhẹ nhàng xoa nắn. Thẩm Du để mặc cho anh làm loạn, một lúc sau một bên ngực đã nằm trọn trong miệng Tiêu Tường, anh ngậm lấy mà mút mát sự mát mẻ tỏa ra từ da thịt Thẩm Du, khẽ cắn nhẹ nụ hoa nhỏ trên đỉnh núi, tay còn lại vừa xoa vừa nắn bên còn lại.
Cô choàng tay lên vai anh, bờ vai rộng lớn khiến cô cảm nhận mình quá bé nhỏ. Một dòng điện xẹt qua khi Tiêu Tường nhẹ nhàng di chuyển từ hõm vai cô xuống tấm lưng trần, anh dùng một ngón tay mà chạm nhẹ xuống làn da trắng mịn của cô. Cả cơ thể cô bị anh kích thích liền cảm thấy thứ gì đó ướt át đang chảy ra ở phía dưới. Tiêu Tường kéo chiếc quần nhỏ bên dưới của cô sau đó dùng ngón tay ướm vào vùng nhạy cảm.
- "Tường....đừng mà..."
Mặc cho cô can ngăn, anh vẫn tiếp tục, liền sau đó trút hết quần áo đang mặc trên người, nhẹ nhàng cho vật đấy của mình đút vào lỗ đen sâu thẩm của cô.
Thẩm Du hét lên ngay khi anh sắp sửa đâm sâu vào bên trong, cả cơ thể nhễu nhại mồ hôi. Tiêu Tường khẽ hôn lên môi, trấn an nói:
- "Đừng sợ, em có thể cắn lên vai anh."
Nói rồi, anh tách rộng hai bên chân cô để thuận tiện cho vào. Thẩm Du đau đớn ôm vai anh mà cắn mạnh. Sau nhiều lần ra vào, lúc này cả hai mới phối hợp một cách ăn ý. Thẩm Du đê mê như chìm vào giấc mộng, cô ôm lấy tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, thi thoảng lại hôn lên cơ ngực vạm vỡ.
Chiếc ga trải giường đã bị hai người nhàu nát. Tiêu Tường nhìn người con gái mệt mỏi đang không ngừng thở liên tục, khắp người cô đều bị anh làm càn, không còn sức để ngồi dậy.
Tiêu Tường khẽ bế cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, anh dùng khăn lau khô người cho cô, sau đó bế cô lên giường mà ôm chặt.
Chiếc chăn trùm kín hai con người, đêm nay cô chính thức trở thành người phụ nữ của anh. Cuộc sống hôn nhân của hai người sẽ bắt đầu từ đây.