Ngay lập tức, y tá đã đưa cô vào bên trong phòng phẫu thuật. Đặng Hạn Siêu nhất thời kích động, anh một mực níu lấy vạt áo của vị bác sĩ, nói:
- "Bác sĩ, làm ơn để tôi vào bên trong, tôi cũng là bác sĩ."
- "Xin anh hãy bình tĩnh, cô ấy không đơn thuần chỉ bị tổn thương ngoài da."
Nói rồi, vị bác sĩ bước vào bên trong phòng, đóng chặt cửa lại. Đặng Hạn Siêu hốc mắt đỏ ngầu toang phá cửa xông vào liền bị bàn tay của Tô Bá Minh giữ chặt lại, nói:
- "Hạn Siêu, em bình tĩnh lại đi. Đừng làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn."
- "Nhưng mà em cũng là bác sĩ, em có thể giúp cô ấy."
Anh tức giận hét thẳng vào mặt Tô Bá Minh. Hiện tại anh không thể nào mà bình tâm được nữa, mạng sống của Lạc Dao đang bị đe dọa. Ngay lập tức, một cái tát trời giáng từ phía Tô Bá Minh hướng thẳng về phía anh, Tô Bá Minh quát lớn:
- "Nhưng em là bác sĩ khoa ngoại. Em nên nhớ, mình không phải là thần y, có thể chữa lành mọi thứ."
Nghe đến đây, cả người Đặng Hạn Siêu hoàn toàn suy sụp, anh ngã khụy xuống đất, hai tay nắm chặt mà đấm mạnh xuống nền đất mà tự trách. Chưa bao giờ anh thấy vị trí bác sĩ của mình lại vô dụng đến thế. Ngay cả người con gái mà mình yêu vẫn không tài nào giúp được, anh đúng là một kẻ vô dụng.
Tô Bá Minh đứng bên cạnh mà cảm thấy đau lòng. Khó khăn lắm cả hai mới gặp lại, thế mà chưa được bao lâu Lạc Dao lại xảy ra chuyện, hiện tại chưa biết sống chết ra sao?
Thẩm Du nghe bạn thân gặp chuyện liền tức tốc chạy đến, có cả Tiêu Tường. Anh cũng vì sợ Thẩm Du mất bình tĩnh mà xảy ra tai nạn dọc đường.
Đã hơn tám tiếng đồng hồ trôi qua, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng khiến Hạn Siêu không ngừng lo lắng. Anh thở dài, trên trán rịn đầy mồ hôi, không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật.
Thẩm Du cũng lo lắng không kém, cô ngồi ở phía bên ngoài mà chờ đợi, miệng không ngừng cầu khẩn điều gì đó. Nhìn thấy cơ thể vợ đang không ngừng run rẫy, Tiêu Tường lập tức ôm chầm lấy cô mà trấn an:
- "Sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô ấy đâu."
*****
Phía bên này, kể từ khi con trai rời khỏi Đặng gia, Dương Thái Trân ngày đêm cảm thấy vô cùng bất an. Đã mấy ngày nay bà chưa nhận được bất kì cuộc gọi nào từ phía anh. Không biết anh có gặp phải chuyện gì hay không? Hơn thế, bà càng lo lắng hơn khi hay tin Bích Dao cũng đến đó. Khi trước, Bích Dao là một cô gái vô cùng lễ phép khiến tất cả người ở Đặng gia đều hài lòng. Bà cũng đã từng có ý định để Bích Dao kết hôn cùng với con trai mình. Nhưng khi biết anh có tình cảm với Lạc Dao, hơn nữa lại là đứa con gái của người bạn thân bấy lâu cho nên bà đã ủng hộ anh. Dù sao, chuyện tình cảm cần phải có sự tự nguyện của hai bên. Nếu không, cho dù Hạn Siêu có kết hôn với Bích Dao đi chăng nữa, sớm muộn gì cả hai cũng ly hôn. Như thế, đối với cả hai đều là chuyện không tốt.
Về phía Bích Dao, sau khi cho người tấn công Lạc Dao, cô ta vẫn bình chân như vại như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thậm chí còn có tâm trạng đi mua sắm, bởi vì cô ta cho rằng Đặng Hạn Siêu sẽ sớm chán ghét người con gái này. Hơn nữa, vết thương trên người Lạc Dao nặng như vậy, nếu như may mắn sống sót, cũng trở thành kẻ tàn tật và xấu xí.
Vì để ăn mừng thắng lợi, Bích Dao quyết định cùng bạn bè đến quán bar uống rượu.