Đặng Hạn Siêu liên tục đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật. Hai tay anh đan vào nhau, vẻ mặt căng thẳng chờ đợi tin tức từ phía bên trong. Mãi một lúc sau, vị bác sĩ khi nãy mới bước trở ra. Thấy thế, Hạn Siêu nhanh chóng chạy đến hỏi han:
- "Bác sĩ, cô ấy vẫn ổn chứ?"
Vị bác sĩ khẽ thở dài nhìn những người trước mặt. Tất cả họ đều rất lo lắng cho tình hình của Lạc Dao. Không để họ phải chờ đợi, vị bác sĩ ngay lập tức trả lời:
- "Cô ấy đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên... hai chân cô ấy đã bị gãy hoàn toàn, e là phải cần điều trị lâu dài."
- "Cái gì?"
Đặng Hạn Siêu sững sờ đến mức tay chân tê cứng. Anh rất muốn biết rằng kẻ nào hại cô ra nông nổi này.
- "Vậy bây giờ tôi có thể vào thăm cô ấy không?"
Vị bác sĩ gật đầu đồng ý liền sau đó Đặng Hạn Siêu bước vào bên trong. Vì hiện tại chỉ cho phép một người vào thăm cho nên Thẩm Du và Tiêu Tường đành phải ngồi đợi bên ngoài chờ tin từ Hạn Siêu.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy người con gái gương mặt xanh xao với tình trạng băng bó. Nhìn gương mặt bị băng một nửa của cô khiến tim anh như bị thắt lại. Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài của Lạc Dao, hiện tại, cô vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn đôi chân bị bó kín của cô, anh không cầm lòng được mà rơi nước mắt. Giá như anh đến sớm thì có lẽ đã biết được kẻ đã hại cô.
Anh tự trách bản thân vô dụng, đấm mạnh vào tường đến mức những đốt tay bật cả máu.
Sáng hôm sau, Lạc Dao mới tỉnh dậy. Hiện tại toàn thân đau nhức khiến cô cau mày, cố vươn người ngồi dậy. Ngay khi nhận ra đôi chân mình bị băng kín, không thể cử động cô liền hét thật lớn. Hạn Siêu nằm ở sofa gần đó vì tiếng hét của cô mà giật mình tỉnh giấc, anh lập tức chạy đến bên cạnh giường cô vui mừng nói:
- "Lạc Dao, em tỉnh rồi."
- "Hạn Siêu, chân của em...tại sao chứ?"
Cô òa khóc sau đó liền đưa chạm lên nửa gương mặt của mình. Bằng trực giác của mình, cô đã nhận ra tình trạng hiện tại của bản thân.
Đặng Hạn Siêu ôm chầm lấy cô mà an ủi.
- "Đừng sợ. Anh có quen biết rất nhiều bác sĩ giỏi. Chắc chắn họ sẽ chữa trị đôi chân của em."
Lạc Dao co người nằm trọn trong lòng ngực của người đàn ông. Hiện tại cô không biết phải làm sao, nhưng nếu có anh bên cạnh, cô sẽ không sợ điều gì cả.
Mấy ngày này, Thẩm Du và Tiêu Tường thường xuyên mang cháo đến cho Lạc Dao. Vẫn như mọi ngày, Thẩm Du sẽ dậy sớm để nấu tuy nhiên hôm nay cô trông có vẻ mệt mỏi. Nhìn vẻ mặt xanh xao của vợ, Tiêu Tường quan tâm nói:
- "Hay là em ở nhà nghỉ ngơi, anh sẽ đến bệnh viện."
- "Không được. Em muốn đến thăm Lạc Dao."
Khi không cổ họng cô cảm thấy khó chịu, bụng đau từng cơn liền sau đó lập tức chạy vào nhà vệ sinh mà nôn mữa. Mãi một lúc sau, Thẩm Du bước ra với vẻ mặt đầy mệt mỏi nhìn Tiêu Tường nói:
- "Chúng ta đi thôi."
Anh nhìn cô, không chắc chắn mà hỏi lại lần nữa.
- "Em vẫn ổn chứ? Nếu thấy khó chịu phải lập tức nói với anh đó."
Cô gật gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Tiêu Tường mĩm cười sau đó vuốt nhẹ lên mái tóc đen óng của cô, sau đó cả hai cùng lên xe.
*****
Bích Dao âm thầm đứng từ xa quan sát. Ngay khi thấy vợ chồng Thẩm Du, cô la lập tức đeo kín đen, nấp vào một góc tường. Không ngờ, người phụ nữ đó lại nhận được sự quan tâm của mọi người nhiều đến thế càng khiến cô ta không cam tâm.
- "Không ngờ mày lại cao số đến thế."
Cô ta siết chặt tay chỉ lẳng lặng đứng từ xa quan sát.