Vài ngày sau đó, nhân lúc không có ai, hiện tại Hạn Siêu đã trở về lấy vài món đồ giúp Lạc Dao. Suốt mấy ngày này anh luôn túc trực bên cạnh cho nên cũng khá mệt mỏi, chính vì thế cô cố thuyết phục để anh về nhà nghỉ ngơi một lúc. Vì không an tâm cho nên trước khi lái xe rời khỏi bệnh viện, Đặng Hạn Siêu đã gọi điện nhờ vợ chồng Thẩm Du đến thay anh chăm sóc cho cô.
Bích Dao nhẹ nhàng mở cửa phòng bước vào sau đó khóa cửa lại. Nhìn thấy người phụ nữ đang nằm ngủ say sưa, ngay lập tức liền tiến lại gần, ánh mắt như muốn giết chết Lạc Dao.
Ưm...cứ...cứu....
Trước sự kháng cự mãnh liệt của người nằm trên giường khiến Bích Dao càng ra tay mạnh hơn. Cô ta lấy gối mà đè mạnh lên cả gương mặt khiến Lạc Dao không tài nào thở được.
- "Mày chết đi. Tại sao mày vẫn còn sống một cách vui vẻ chứ?"
Hơi thở Lạc Dao trở nên yếu dần, cô cố gắng dùng tay với đại một vật nào đó. Chiếc ly đang đặt trên bàn bị bàn tay của Lạc Dao chạm trúng mà rơi xuống đất.
Xoảng...
Âm thanh vỡ tung của chiếc ly vang lên. Đáng tiếc là phía bên ngoài không có ai đi ngang qua để giúp cô. Dùng hết những sức lực còn lại, Lạc Dao cố trở mình mà nghiêng người tránh né. Sự giằng co quyết liệt giữa hai người khiến cô té xuống giường.
Toàn thân Lạc Dao đau nhức, cô không chịu được mà hét lên. Hai chân cô vốn đang băng kín liền bị một cú sốc nhất thời càng trở nên tồi tệ hơn. Nhìn gương mặt lúc này của người đang đứng cách mình không xa khiến cô chắc chắn rằng cô ta nhất định lấy mạng của cô cho nên cố gắng kêu cứu một lần nữa.
Bích Dao tiến lại gần, cô ta nhếch môi nhìn cô nói:
- "Sẽ không ai đến cứu mày nữa đâu."
Ngay thời khắc cô ta sắp đến gần toang bóp cổ Lạc Dao, lập tức đã bị cánh tay khác giữ chặt, đẩy cô ta ngã sõng xoài dưới đất. Là Tiêu Tường, bên cạnh anh còn có Thẩm Du. Cô nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Lạc Dao, tức giận nói:
- "Người khiến Lạc Dao ra nông nổi này là cô đúng không?"
Nghe cô nói thế, Bích Dao liền bật cười, cô ta đưa tay phủi phủi lại đồ, đang định bước lên phía trước liền bị cánh tay của Tiêu Tường chặn lại ở đầu cửa.
- "Phải. Ai bảo cô ta dám giành Hạn Siêu khỏi tay tôi."
Dứt lời, một cái tát trời giáng hướng thẳng vào mặt cô ta, Bích Dao trừng mắt nhìn người bên cạnh, nói:
- "Sao cậu dám tát phụ nữ hả?"
- "Hạng người như cô có gì mà tôi không dám? Tôi không sợ bị người khác đánh giá đâu."
Tiêu Tường vẻ mặt khiêu khích, liền sau đó anh lấy điện thoại nhấn số gọi.
- "Cảnh sát, có người bạo hành bệnh nhân. Các anh nhanh chóng đến bắt giữ cô ta đi."
- "Chứng cứ đâu?"
Giọng Bích Dao bắt đầu trở nên đứt quãng, cô ta sợ hãi khi nghe anh nhắc đến hai từ "cảnh sát." Ngay lập tức, Tiêu Tường liền chỉ tay vào bốn chiếc camera nhỏ được gắn ở mỗi góc phòng.
- "Tôi và Hạn Siêu đã cho người lắp đặt camera để tìm ra hung thủ. Quả nhiên như Hạn Siêu nghĩ, không ai khác ngoài cô."
Vừa dứt lời, một chiếc điện thoại đang hướng thẳng về phía của Bích Dao khiến cô ta sửng sốt. Là Hạn Siêu, anh đã quay video về việc cô ta thừa nhận hành vi của mình. Anh vốn dĩ chưa từng về nhà nghỉ ngơi, chỉ là cố ý lái xe rời đi để tránh sự hoài nghi của người phụ nữ độc ác này. Cuối cùng, cô ta đã rơi vào cái bẫy mà anh đã giăng sẵn.
Chưa đầy bao lâu thì cảnh sát đến. Bọn họ lập tức giữ chặt người Bích Dao sau đó còng hai tay của cô ta lại. Cô ta vùng vẫy hướng về phía anh mà bất lực nói:
- "Đặng Hạn Siêu, anh giỏi lắm."
- "Tôi sẽ gửi video này đến cha mẹ của cô. Hôn ước giữa chúng ta sẽ hủy bỏ. Tôi không chấp nhận có vị hôn thê ác độc như cô."
Ngay khi Bích Dao bị áp giải đi, Đặng Hạn Siêu nhanh chóng chạy đến chỗ Lạc Dao. Anh lập tức gọi bác sĩ.