Chu Tử Ninh lại tiếp tục mơ thấy giấc mộng kỳ quái kia. Cậu mơ thấy mình bị biến thành một con mèo mập mạp màu cam. Ngón tay thon dài biến thành bông hoa mai nhỏ, nắm thử tay lại thì thấy móng mèo nhọn hoắt lộ ra giữa đám lông tơ. Cúi đầu nhìn xuống mới biết vòng eo thon gọn, cơ bụng sáu múi của mình đã bị bụng bự to xệ thay thế.
Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu lẩm bẩm nhưng lại thấy miệng mình chỉ có thể phát ra tiếng kêu “Meo meo.”
Cậu bị làm sao thế này? “Meo meo ~”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “Meo meo ~”
“Con mèo chết tiệt này, đừng kêu nữa!” Cửa sổ tầng hai chung cư đột nhiên mở ra, một bác gái để tóc mái hoạt hình ló đầu ra hét lớn rồi đóng “rầm” cửa lại.
Chu Tử Ninh đen mặt. Làm như cậu muốn kêu lắm ấy!
Cậu cố gắng đứng lên từ trong đống rác, run rẩy bò ra ngoài. Thật xui xẻo, giấc mộng này chân thực quá đi, mùi rác thối y như thật khiến cậu suýt nữa đã bị tắt thở. Ngay cả ruồi bọ bay qua lượn lại cũng vậy, chúng cứ vo ve bên tai như lũ quỷ đang nhảy loạn. Hai tai cậu rung rung, tức giận xoay vòng vòng đánh đuổi đám ruồi bọ phiền phức.
Cậu đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ. Cậu phát hiện ra thính giác của mình nhạy bén hơn trước nhiều, những âm thanh bình thường nhỏ đến mức tưởng như không thể nghe thấy bây giờ đang không ngừng phóng to đập vào màng nhĩ, trở nên cực kỳ rõ ràng.
“Úi, em ở đây một mình à?” Một gương mặt trái xoan phóng đại xuất hiện trước mặt cậu. Gương mặt cô gái mang theo chút gì đó non nớt, làn da trắng nõn trong suốt, mắt long lanh như nước. Dưới ngọn đèn đường, cô gái nhỏ dường như đang tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.
Rất nhiều người đã bị lừa bởi ngoại hình của Vân Du và nghĩ rằng cô là học sinh trung học phổ thông. Trên thực tế, cô đã là sinh viên năm 3 đại học, tuy nhiên, so với học sinh trung học, cuộc sống của cô bây giờ quả thực rất thê thảm. Vì muốn GPA [*] đạt điều kiện du học nên ngày nào cô cũng ép bản thân mình học đến tối muộn, mãi đến khi bảo vệ đóng cửa thì cô mới chịu lết tấm thân kiệt quệ trở về nhà.
[*]GPA:ỞMỹGPA(GradePointAverage)chínhlàsốđiểmđượcdùngđể đánh giá trình độ của học sinh, sinh viên trong các hệ thống giáo dục. Có thểnóichấtlượnghọcbổngmàduhọcsinhđượcnhậnlàdựavàosốđiểm GPA.
Chu Tử Ninh vẫn chưa làm rõ được tình huống ồn ào kia nên mới không thèm để ý đến cô gái. Cậu quay đầu, kiêu ngạo vểnh đuôi nhảy lên bồn hoa và tiến vào trong lùm cây.
Đúng là một con mèo cam mập mạp chảnh chọe. Vân Du đứng dậy, phủi phủi balo đeo đằng sau vai. Lần sau ra ngoài, cô nghĩ mình nên mua thêm một ít ruột xúc xích, để xem có thể lừa được con mèo nhỏ này về nhà hay không.
Vừa về đến nhà, ba cô đã gọi điện thoại tới.
“Alo ba.” Vân Du mở loa ngoài. Cô vào tủ lạnh lấy một hộp dâu tây, sau đó xé mở màng bọc.
“Cuối tuần bạn của ba sẽ đến nhà mình chơi. Con trai ông ấy cũng bằng tuổi con đấy, đã vậy nó còn học Đại học Berkeley ở California. Ba có xem qua ảnh thằng bé rồi….”
Vân Du vặn vòi nước, tiếng nước ào ào át đi tiếng ba già lải nhải. “Du Du, con có nghe không đó?”
Vân Du đóng vòi nước, ngắt lá dâu tây rồi cắn một cái. Vị ngọt thanh này ăn rất ngon miệng, vừa tươi lại mọng nước.
“Du Du?” “Alo???”
Điện thoại đột nhiên mất kết nối, tiếng bíp bíp vang lên.
Một lúc sau, điện thoại lại được kết nối. Vân Du cúp điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho ba mình: “Tín hiệu bên con không được tốt lắm.”
Ba già nhanh chóng gửi voice chat ầm ĩ sang: “Con mau vứt cái di động cùi bắp ấy đi. Đường truyền tín hiệu quá kém!” Vân Du nhìn chiếc di động Blackberry vô tội nằm im cũng dính đạn trên tay mình rồi nhún vai.
Vị nào đó lại tiếp tục gửi voice chat đến: “Cứ quyết định thế đi. Ba sẽ mua cho con một chiếc điện thoại mới, đổi lại cuối tuần này con phải về nhà!”
Vân Du cầm di động, gõ gõ: “Ba, bây giờ con đang bận chuẩn bị cho việc đi du học nên đâu còn thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương.” Vừa đánh xong dấu chấm, cô liền ấn xóa hết.
“Không cần di động, thứ bảy này con vẫn sẽ về nhà.” Cô trả lời.
Cô ném điện thoại lên sofa rồi uể oải nằm xuống. Sau đó lôi laptop từ sau gối kê lên, mở Weibo gõ gõ: “Hôm nay tôi gặp được một con mèo màu cam. Tôi muốn được giống như nó, có thể im lặng ngây người… Không ai quan tâm đến thật tốt biết mấy.”