“Ba, chiếc vương miện vàng này đẹp quá!” Vân Du vịn hai tay lên tủ kính, tán thưởng không ngớt lời.
“Quý cô thật tinh mắt!” Nhân viên bán hàng lấy chiếc vương miện vàng nhỏ nhắn, lấp lánh ra đưa cô. Chiếc vương miện có kích thước nhỏ bằng đáy chai bia, mặt trên được khảm một viên đá hồng ngọc.
“Kiểu dáng này đang vô cùng đắt hàng. Rất nhiều cô gái xinh đẹp giống như quý cô đã mua nó về để tạo dáng cho thú cưng thành búp bê Tây Dương.”
Thấy móng heo của nhân viên bán hàng sắp vươn tới, Chu Tử Ninh lập tức xù lông, cong lưng, vẻ mặt hằm hè.
“Ngại quá! Mèo nhà tôi sợ người lạ.” Vân Du bế cậu lên. Chu Tử Ninh thả lỏng người, cọ cọ vào bộ ngực mềm mại của cô. Như thế này mới đúng chứ!!!
Vân Tiêu cầm vương miện nhỏ xoay qua xoay lại mấy lần, cười nói: “Lần đầu tiên ba gặp con Ú…gì gì đó…Bông Cúc, đúng đúng là Bông Cúc Ú. Hai đứa cứ xem vật này là quà gặp mặt nhé.”
Đầu mèo cứng nhắc quay sang, miệng mở to. Ba vợ, ba đang nói gì vậy… “Ba ơi, tên nó là Cúc Ú!”
“À!” Vân Tiêu lấy tiền ra thanh toán. Ông đeo chiếc vương miện màu vàng nhỏ nhắn lên đầu Cúc Ú rồi quan sát. Bây giờ trông con Cúc Ú này hệt như một ông vua mèo chanh sả.
Con mèo này thật đáng yêu! Vân Tiêu không nhịn được bèn nâng khuôn mặt to tròn của Chu Tử Ninh lên.
Thấy mặt ông càng ngày càng phóng đại, khuôn mặt đang chìm trong nỗi đau của Chu Tử Ninh đột nhiên trở nên hốt hoảng. Ba vợ, ba muốn làm gì đó?
Đôi môi thô ráp lập tức dán lên trán Chu Tử Ninh. Bàn tay to lớn vỗ vỗ vài cái lên cặp mông béo của cậu. Vân Tiêu khiến lòng Chu Tử Ninh bị tê liệt. Cho hỏi cậu có thể báo cảnh sát không?
“Có phải Cúc Ú nhà con rất rất đáng yêu không?” Mắt Vân Du lấp lánh ánh nước.
“Đừng!” Vân Du nhanh chóng lùi lại mấy bước rồi dùng tay nhỏ đánh vài nhát lên mông béo của cậu. Chu Tử Ninh nhắm mắt, vểnh mông lên cao. Cậu rất khoái kiểu trừng phạt này, vừa tê dại lại vừa sắc tình.
Thấy dáng vẻ không biết liêm sỉ của cậu, Vân Du càng muốn động thủ. Cô cho cậu vào túi, sau đó tiếp tục đi dạo phố với ba mình.
Nửa tiếng sau, Chu Tử Ninh cảm thấy bụng trướng kiểu buồn đi vệ sinh.
Thấy Vân Du và ba cô đang mải mê nghiên cứu mấy chiếc túi xách, cậu lặng lẽ nhảy khỏi túi, sau đó chạy ra ngoài trung tâm thương mại. Vừa chui
vào bồn hoa, cậu liền ngồi xổm xuống và sảng khoái xả nước. Làm đàn ông 15 năm, đây là lần đầu cậu dùng tư thế đi tè nữ tính này. Cảm xúc vô cùng kì lạ.
“Meo~” Tiếng mèo xa lạ bỗng truyền đến từ phía sau.
Chu Tử Ninh vừa quay đầu thì thấy một con mèo vằn không có ý tốt đang dán mắt nhìn cậu xả nước.
“Anh chàng đẹp trai~” Cô nàng đi quanh cậu vài vòng.
Chu Tử Ninh giải quyết nhanh lẹ rồi đứng lên. Chuyện quái quỷ gì đây, con mèo này có thể nói tiếng người à?
“Cô là ai?” Cậu thử mở miệng hỏi thì phát hiện không phải đối phương nói được tiếng người mà là cậu có thể nghe hiểu tiếng mèo.
“Bà ấy là mẹ của chúng tôi.”
Chu Tử Ninh quay đầu thì thấy hai con mèo nữa xuất hiện. Chúng dường như cùng một loại với con mèo vằn này.
“Mấy người muốn làm gì?”
Cậu cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị ba con mèo nhìn chằm chằm.
“Anh đang tới kỳ động dục nhưng tại sao lại không có phản ứng rõ ràng?” Mèo già dí sát vào người cậu ngửi ngửi. Hương vị mèo đực mê người này đúng là khiến người ta mất hồn.
“Phản ứng gì?” Chu Tử Ninh chậm rãi ra khỏi bồn hoa. Cậu là người thì động dục cái gì chứ!
“Anh đẹp trai, đừng đi mà.” Mèo con và mèo mẹ chặn đường cậu lại. “Mấy người muốn làm gì?” Chu Tử Ninh có dự cảm không lành.
“Làm gì ư? Anh biết rõ mà còn hỏi à?” Mèo mẹ đột nhiên nằm xuống, phơi bụng trắng về phía cậu.
“Ặc…mấy người cứ chơi với nhau đi.” Nhân lúc mèo mẹ nằm xuống, Chu Tử Ninh dùng công phu phóng qua.
“Chặn nó lại!” Tiếng mèo già vang lên.
Phía trước chợt xuất hiện thêm năm con mèo trắng. Chúng tạo thành một vòng vây chặn đứng đường chuồn của Chu Tử Ninh.
“Bà già, bà từng tuổi này rồi mà còn muốn hưởng thụ trai trẻ à? Đúng là không biết xấu hổ.” Mèo trắng cầm đầu nhìn mèo vằn khinh bỉ.
“Bữa nay gặp phải mấy người coi như bà đây xui.” Mèo mẹ dẫn hai con mèo khác rời đi. Tức chết mà, hàng đến tay rồi mà còn bị vuột mất.
“Bọn em giúp anh đánh đuổi đám mẹ con không biết xấu hổ kia rồi. Anh cũng nên lấy thân báo đáp đi nhỉ?” Năm con mèo trắng vây quanh cậu, càng lúc càng thu nhỏ vòng vây.
Trong đám đó có một con mèo trắng muốn dán mũi lên mông Chu Tử Ninh, không ngờ lại bị cậu dùng đuôi đánh thẳng vào mặt.
Chu Tử Ninh muốn gào thét lên…. Cậu chỉ đi vệ sinh thôi mà, vì sao cậu lại gặp phải loại chuyện đáng sợ này?
“Vì sao anh không hưng phấn? Không phải anh đang động dục sao?” Mèo mẹ cầm đầu tham lam hít lấy hít để mùi nước tiểu trong không khí. Nó chưa bao giờ ngửi thấy mùi vị nào mê hoặc như vậy.
“Mấy người đừng tới đây! Mặc dù tôi không đánh phụ nữ nhưng mấy người cũng đừng chọc vào tôi!” Chu Tử Ninh vội đến độ mồ hôi đổ đầy trán. Cậu biết Taekwondo nhưng với thân thể mập mạp này thì món võ đó không thể phát huy được.
“Phụ nữ? Anh có thể đánh bại sinh vật hai chân kia sao?” Một con mèo nằm xuống trước mặt cậu, mông nhếch lên thật cao. Chu Tử Ninh có thể thấy được hai phiến môi âm h* dài rộng của mèo mẹ, bên trong còn chảy ra thứ nước màu trắng đục.
Hai con mèo mẹ phía sau xô đẩy, cưỡng ép cậu tiến đến người con mèo kia.
Chân trước của Chu Tử Ninh đè lên mông con mèo mẹ, cố gắng chống cự không để người mình bị đẩy thấp xuống. Gặp phải tình huống này, chắc cậu sẽ bị trầm cảm cả đời mất…
“Cúc Ú? Em đang ở đâu vậy?” Giọng nói quen thuộc của ai đó truyền đến.
Vân Du đeo chiếc túi rỗng lo lắng đi tìm Cúc Ú. Mắt vừa liếc qua bồn hoa thì lập tức thấy được vật gì đó lấp lánh. Cô chạy đến nơi và tìm được chiếc
vương miện nhỏ đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Cô vung túi xách lên dọa đám mèo trắng đang muốn làm chuyện bậy bạ kia bỏ chạy. Đánh đuổi bọn chúng xong cô mới phát hiện ra Cúc Ú nhà mình đang kiệt sức nằm sõng soài trên mặt đất, vương miện trên đầu bị lệch đi, hai mắt đều trở nên ướt át.
“Xin lỗi… Chị sẽ không bao giờ để em một mình nữa.” Vân Du đau lòng bế cậu lên. Cô vừa không để ý một cái mà nó đã biến thành như vậy rồi.