Vân Du xoay người chôn mặt vào gối. Đôi chân thon dài nuột nà, bờ mông xinh đẹp cùng với hang động hoàn mĩ, thịt trai non mềm đầy đặn hồng hào hơi sưng tấy hiện lên đầy cám dỗ trước màn hình.
“Đẹp quá.” Chu Tử Ninh không kiềm lòng được nên lại vuốt ve anh bạn nhỏ đang ngẩng đầu lên lần nữa.
Hình ảnh đột nhiên bị dừng lại. Vân Du nhận được một cuộc gọi từ số lạ. “Alo, đàn em à, anh là Kỷ Quân đây.”
“Em đây, có chuyện gì vậy đàn anh?”
“Tốt rồi, khó khăn lắm anh mới hỏi được số điện thoại của em. Mèo nhà em cào anh bị thương, bây giờ anh đang ở trong bệnh viện!”
Vân Du quay đầu lại thì thấy Cúc Ú nằm ngủ trong góc đang chậm rãi mở mắt.
“Có phải anh hiểu lầm rồi không, Cúc Ú rất ngoan, nó không chủ động cào người khác đâu.” Vân Du trừng mắt liếc Cúc Ú.
“Tuyệt đối không sai được, em có thể đến kiểm tra. Em xem xem chuyện này phải giải quyết thế nào?”
……
Còn có thể giải quyết thế nào đây? Vân Du bất đắc dĩ dẫn Cúc Ú và cầm theo hoa tươi, hoa quả vào bệnh viện xin lỗi.
Lúc này, Kỷ Quân với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, mắt đờ đẫn nhìn trần nhà chằm chằm.
“Đàn anh, em xin lỗi ạ.” Vẫn Du đặt quà lên tủ ở đầu giường. Thấy Vân Du đến, nỗi oan ức và tức giận ứ đọng đã lâu đều bùng nổ.
“Em có biết mèo của em cào anh thành gì rồi không? Anh đã phải khâu năm mũi đấy!” Anh ta kích động ngồi bật dậy, do động tác quá mạnh nên thân dưới càng đau đớn hơn.
Cúc Ú kêu meo meo rồi xòe móng vuốt sắc bén như lưỡi câu ra, ai bảo anh dám tơ tưởng đến vợ của người khác, đáng đời!
Thấy hành động của Cúc Ú, Kỷ Quân giận dữ nói: “Em xem, em xem! Đây chính là khiêu khích trắng trợn!”
Vân Du im lặng nhìn anh ta thất thố, bất đắc dĩ nói: “Đàn anh yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không để anh bị thương lần nữa đâu! Những thiệt hại của anh em đều sẽ bồi thường.”
“Vậy em muốn bồi thường như thế nào?” Kỷ Quân nằm xuống giường, trong lòng không ngừng tính toán.
“Phí thuốc men, phí làm sai, phí tổn thất tinh thần của anh, chỉ cần hợp lý thì em sẽ bồi thường hết.”
Kỷ Quân lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Đàn em, em đối xử với anh xa cách quá, anh và em đâu phải người xa lạ, chúng ta không thể dùng tiền bạc để suy xét được. Mèo của em làm anh bị thương thành như vậy, em nên chăm sóc anh cho đến khi bình phục mới đúng?” Kỷ Quân nhìn chiếc váy trắng chấm
bi hôm nay cô mặc, cổ áo trễ nên có thể thoáng thấy được đường cong trập trùng.
“Anh nói không sai…” Vân Du thấy hơi khó xử.
“Sao vậy, không đồng ý à? Làm như anh muốn bị mèo của em làm bị thương lắm đấy?” Kỷ Quân chống tay ngồi thẳng dậy, lúc này chiếc chăn mềm bỗng trượt thẳng từ bờ vai xuống eo, để lộ thân trên trần trụi.
Vân Du liếc qua phần chân lộ ra bên ngoài của anh ta, dự cảm xấu bắt đầu dâng lên trong lòng.
“Đàn anh bị thương ở đâu thế ạ?”
Cúc Ú híp mắt để lộ vẻ không mấy lương thiện.
Kỷ Quân kéo nhẹ chăn ra, sau khi thấy mấy sợi lông đen nhánh lộ ra từ mép chăn, Vân Du lập tức hiểu rõ, cô vội xoay người mở cửa xông ra ngoài.
Suýt chút nữa thì bị đau mắt hột.
Cúc Ú quan sát anh ta vén toàn bộ chăn lên, băng gạc bao lấy gậy th*t sưng trướng và hai hòn trứng. Cậu cười thầm, đồ xấu xa lại còn ngoan cố, xem anh đây chỉnh mày thế nào!!!
Cậu nhảy lên rồi chạy vọt ra ngoài.
Nằm cạnh bệnh viện là khu chợ bán đồ ăn lớn nhất con phố, đoàn quân chuột nằm trong đống rác rau cỏ đã thối rữa ở gần đấy.
Chu Tử Ninh nín thở tới gần thùng rác.
Đối diện với kẻ xâm lược đột nhiên đến, đoàn chuột như gặp phải kẻ địch lớn. Hầu hết bọn chúng đều nhanh chóng chạy trốn, chỉ còn lại vài con chuột già yếu bệnh tật.
“Này, gọi thủ lĩnh của mấy cậu ra đây thương lượng, không phải tôi đi kiếm mồi đâu.”
Mấy con chuột chít chít bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng chúng phái một anh bạn tương đối to béo làm đại diện.
“Tôi muốn mấy cậu giúp tôi một việc, sau khi xong việc, chúng ta nước sông không đụng nước giếng. Nếu không, các cậu hiểu rồi đấy.” Cậu xòe móng vuốt sắc nhọn lấp lánh như tỏa hào quang ra.
Không biết là bọn chuột có hiểu hay không, chỉ thấy chúng chít chít một hồi, hình như đang bàn bạc kết quả.
Chu Tử Ninh nói kế hoạch của mình xong rồi cũng mặc kệ, bọn chúng chít chít vài tiếng nữa rồi khẽ gật đầu với cậu.
Đêm xuống, tiếng ngáy khò khò của Kỷ Quân vang lên đều đều. Nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh thoải mái, anh ta nhanh chóng tiến vào mộng xuân. Những người phụ nữ đã ngủ với anh ta nhiều vô số kể, nhưng không ai thuần khiết động lòng người, gia cảnh lại giàu có như Vân Du cả. Trong mơ, anh ta giật phăng làn váy lụa mỏng manh của Vân Du. Kỷ Quân chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể Vân Du nên cơ thể trong mơ là của bạn tình lần trước, còn khuôn mặt lại là của cô.
Anh ta chưa kịp tiến vào thì đã cảm thấy sự đau đớn ở dưới thân. Cứ tưởng vừa đi qua khe hẹp nên mới như vậy nhưng cảm giác đau đớn lại truyền đến càng lúc càng rõ ràng. Người con gái trong mơ biến thành tờ giấy, sau đó bị xé nát từng chút, từng chút một.
Cơn đau bắt đầu từ lỗ tai, vành tai rồi lan truyền đến chân.
Trán anh ta đổ mồ hôi lạnh, cơ thể rung lên và giật mình thức giấc.
Anh ta đã gặp phải cơn ác mộng kinh hoàng nhất thế gian. Những con chuột lít nha lít nhít nằm khắp giường và sàn nhà. Chuột bò khắp tai, bàn chân, bọn chúng dùng hàm răng bén nhọn gặm nhấm cơ thể anh ta.
Anh ta vừa quẳng đi vài con thì những con phía sau lại tuôn đến như nước.
“Cứu với…!” Anh ta mặc kệ sự đau đớn, lảo đảo chạy khỏi phòng bệnh. Kỷ Quân thấy đàn chuột liên tục biến đổi đội hình chạy trước mặt, cuối cùng xếp thành từng chữ Hán: