“Cúc Ú ơi, em ở đâu?” Vân Du tìm khắp bệnh viện mà vẫn không nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.
Xong đời rồi, hình như cô làm mất Cúc Ú rồi. Đột nhiên gặp phải chuyện bẩn mắt, cô lập tức trở nên luống cuống, không may bỏ lại vật quan trọng nhất là Cúc Ú.
Tìm cả ngày mà vẫn không có chút manh mối nào, cô nản lòng quay lại bãi đỗ xe.
Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng rải thành tầng tầng lớp lớp trên nền trời trắng muốt.
“Meo~” Một con mèo cam bẩn thỉu chui ra từ gầm xe.
“Cúc Ú?” Vân Du ngạc nhiên hỏi. Người mèo cam toàn vết đen lớn, vụn rau thối nát phủ khắp lông mềm.
Cúc Ú nhảy đến cạnh chân Vân Du, khi chân sắp chạm vào mắt cá chân của Vân Du thì cậu đột nhiên lùi về sau, cậu vừa bẩn vừa hôi nên không muốn làm cô bẩn theo.
“Meo~” Cậu nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương.
Vân Du bụm miệng cau mày hỏi: “Trời ạ, rốt cuộc em đã làm gì thế?” “Meo ~~ meo ~~” Cả ngày nay phải rúc trong đống rác để tìm thức ăn cho bọn chuột, cậu mệt chết mất thôi.
Cô do dự một lát, sau đó lấy áo sơ mi của mình ra bọc lấy cậu. Hai cái tai nhỏ dựng đứng bên ngoài áo như hai chiếc chuông bé nhỏ đáng yêu. Cúc Ú
vừa được bế vào xe đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, tiếng ngáy khò khè vang lên khe khẽ. Vân Du xoa nhẹ cái đầu tròn của cậu rồi lái xe về nhà.
Cúc Ú vừa chìm vào giấc ngủ thì Chu Tử Ninh tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra cậu liền nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của vú Lưu và bác sĩ gia đình.
“Cậu chủ, cậu đã ngủ cả ngày rồi, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh dậy, làm vú sợ muốn chết.” Vú Lưu căng thẳng đến phát điên, ông bà chủ ở bên kia Thái Bình Dương đã dặn đi dặn lại là phải chăm sóc cậu chủ thật tốt, bà không thể phụ lòng hai người được.
“Có thấy khó chịu ở đâu không?” Bác sỹ Tưởng hỏi. Chu Tử Ninh lắc đầu.
“Tôi nghĩ là do học hành căng thẳng, từ đó dẫn đến áp lực tinh thần quá lớn. Để chắc chắn hơn thì chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.”
“Cảm ơn bác sỹ, nhưng không cần đâu ạ. Chắc do hôm qua thức khuya nên hôm nay cháu ngủ hơi say thôi.” Chu Tử Ninh từ chối. Cậu không hề ốm mà chỉ bị xuyên qua thành mèo thôi. Nếu nói ra chuyện kì quái đó thì sẽ bị cho là người tâm thần mất.
“Ừm, thế thì tốt. Nếu thấy không thoải mái, cậu hãy gọi điện thoại cho tôi.” “Vâng ạ.”
“Ting ting..” Tiếng chuông gọi video vang lên từ trong túi quần của vú Lưu.
“Alo, ông bà chủ, tôi đưa điện thoại cho cậu chủ nhé?” Vú Lưu không nhận điện thoại mà đưa nó cho Chu Tử Ninh, sau đó chủ động ra khỏi phòng.
“Ninh Ninh, sức khỏe con thế nào rồi?” Triệu Mĩ Linh lo lắng. Tuy đã tròn bốn mươi tuổi nhưng làn da bà vẫn trắng nõn, khóe mắt không hề có một nếp nhăn.
“Không sao đâu ạ, tại con thức khuya quá thôi.”
“Mẹ đã nói với con rồi, đừng cố gắng học quá như vậy, con đã rất ưu tú rồi…”
Nghe mẹ già nói dông dài, Chu Tử Ninh và ba già đều ngáp liên tục. “Ba!” Chu Tử Ninh ngắt lời.
Triệu Mĩ Linh bất mãn trừng mắt liếc cậu, vờ như không vui đi thẳng về phía ghế sofa bên cạnh.
“Chuyện gì thế?” Chu Diệu vừa bị vợ lôi ra từ trong chăn nên đầu óc vẫn đang mơ mơ màng màng.
“Ba, người đồng đội trước kia ba muốn tìm tên gì vậy ạ? Có thể cho con xem ảnh không?”
Mắt Chu Diệu lập tức phát ra ánh hào quang sáng chói. Ông vui mừng chạy vào thư phòng lật cuốn album cũ kĩ.
“Con xem đi.” Ông giơ cuốn album lên trước ống kính, “Ông ấy tên Vân Tiêu, hồi đó bọn ba bắt tội phạm buôn ma tuy xuyên quốc gia ở Vân Nam, lúc trúng phục kích, Vân Tiêu đã để ba mang thư đi trước. Ba trốn được một kiếp nạn nhưng ông ấy lại không may mắn như vậy, vì bị thương nên Vân Tiêu đã phải giải ngũ. Ba luôn cố gắng tìm kiếm ông ấy để cảm ơn một cách tử tế nhưng hồi đó không phải chỉ cần thêm wechat là có thể liên lạc giống bây giờ, tìm người không khác gì mò kim đáy bể.”
Qua bức ảnh mờ mờ, khó khăn lắm Chu Tử Ninh mới nhận ra được hình dáng quen thuộc.
“Ba, con nói với ba hai chuyện, ba đừng kích động nhé.”
“Không lẽ tìm được ông ấy rồi à?” Tay Chu Diệu run lên vì phấn khích. Chu Tử Ninh gật đầu.
“Ông ấy ở đâu? Ba mẹ lập tức mua vé máy bay về.” Ông Chu ném cuốn album xuống sofa rồi ngồi xuống và không ngừng xoa tay.
“Đợi chút, ba ơi. Con còn một chuyện nữa muốn nói.” Chu Tử Ninh đang nói bỗng dừng lại.
“Con thích con gái của chú Vân, chú ấy vẫn chưa biết.” “Vậy nên?” Chu Diệu sững sờ.
“Con muốn hỏi rằng ba mẹ có ủng hộ con không?”
Triệu Mĩ Linh đứng lên, đẩy Chu Diệu sang bên cạnh: “Bố mẹ tin tưởng ánh mắt của con, con cảm thấy tốt là được.”
“Ba, ba nghĩ thế nào?”
“Đương nhiên là đồng ý. Bông hoa nhài của anh Vân mà lại cắm phải bãi phân trâu nhà mình, nếu con đối xử với người ta không tốt thì ba sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân con.”
“Ba, văn minh chút đi…”
“Được, được. Ba mẹ sẽ tranh thủ về trong tháng này, tốt nhất là con hãy giải quyết người ta trước đi.”