Cúc Ú không rời khỏi bàn mổ. Cậu không phải đã chết mà là đột nhiên biến mất. Cậu giống như một người ngoài hành tinh bí ẩn, ánh sáng lóe lên trước
mặt bác sĩ rồi tan biến không thấy đâu.
Vân Du nghe bác sĩ miêu tả lại khoảng thời gian đó mà cô còn tưởng là lỗ tai mình có vấn đề. Một con mèo múp đang sống sờ sờ ra đó thì làm gì có thể biến mất không một lời nào.
Vân Du tìm kiếm ở bệnh viện thú y nhiều ngày nhưng không thấy kết quả. Mặc cho cô có lo lắng bao nhiêu đi chăng nữa thì Cúc Ú vẫn không xuất hiện.
Ngày hôm đó, ánh trăng hơi tiêu điều ảm đạm. Cô siết chặt điện thoại di động trong tay, đi qua đi lại mọi ngõ ngách trong bệnh viện. Bên trong ngõ tối đen như mực khiến cô hơi sợ sệt. Thế nhưng, sự lo lắng dành cho Cúc Ú đã chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng. Lấy hết can đảm, cô tiếp tục gọi tên Cúc Ú.
Trong bóng đêm tĩnh mịch như vậy, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đều đều ở cuối ngõ. Tim cô muốn rớt ra ngoài.
Một bóng đen cao to nhanh chóng bao vây cô lại. Hắn dùng khăn mùi soa ẩm ướt bịt kín miệng cô lại.
Hắn là ai? Tinh thần của Vân Du chìm vào bóng tối. Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu.
Cô vừa định mở mắt thì phát hiện mắt mình đang bị bịt lại. Tứ chi bị trói chặt đến mức cô không thể nhúc nhích. Xúc cảm dưới thân rất mềm mại, cả người cô đều vùi vào chăn đệm.
“Ai đó?” Cô đang ở một nơi xa lạ và bị người khác khống chế. Tình cảnh này làm cô bất an.
“Em còn nhớ anh à. Chúng ta chưa liên lạc với nhau một tuần rồi.” Đầu ngón tay của cậu xẹt qua gò má mềm mại của cô.
Vân Du tưởng rằng cậu đang đùa giỡn nên đáp lại: “Mèo của em biến mất rồi nên dạo này em rất bực bội. Anh mau thả em ra, đừng gây rối nữa.” “Thả em ra?” Chàng trai cao giọng hỏi.
Câu hỏi của cậu khiến trái tim của Vân Du bất giác hẫng một nhịp. Cô cảm nhận được một vật cứng rắn lạnh lẽo đang từ bắp chân vạch tới đùi.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô sợ sệt hỏi.
“Cắt bỏ đồ của em.” Chu Tử Ninh đặt cây kéo xuống, cầm hai bên vải kéo một cái, chiến quần mỏng bị rách làm đôi.
Cô cảm nhận được những đầu ngón tay thon dài đặt trên bụng mình, mạnh mẽ xé toạc chiếc áo sơ mi. Không khí mát lạnh bất ngờ ập vào ngực, gây nên một trận nổi da gà.
“Anh muốn làm gì?” Cô run rẩy hỏi. Vì hoảng sợ mà tay cô run lên từng đợt.
“Thiến em.” Cậu cắt bỏ áo ngực rồi dùng kéo niết qua niết lại đầu nhũ mềm của cô. Cảm giác lạnh truyền đến ngực cô cùng với mối đe dọa kinh hoàng. “Cái gì? Em đã làm gì có lỗi với anh?” Cây kéo sắc bén kia tựa như một khắc sau có thể cắt đứt da thịt mềm mại.
Chu Tử Ninh nâng cằm cô, đặt một nụ hôn hung hãn lên. Móng tay cậu cắm vào cằm buộc cô phải mở miệng ra. Đầu lưỡi trơn trượt vừa linh hoạt thăm dò vừa tấn công.
“Á—” Vân Du cắn mạnh, lập tức nghe được tiếng chàng trai gầm nhẹ.
Chu Tử Ninh ngẩng đầu, con ngươi màu hổ phách của cậu ánh lên vẻ tức giận. Cậu lau máu trên môi. Như một con sói thủ thế, toàn thân cậu đều toát ra mùi nguy hiểm.
“Tôi hận em!” Cậu cắn vào cần cổ tinh tế của cô. Vân Du bị đau nên không còn sức lực giãy giụa. Cả người cô bị trói thành chữ “Đại” (大). Cô càng giãy giụa thì tay chân của cô lại càng đau đớn.
Hai tay cậu bọc lên hai vú trắng mịn của cô nhào nặn không ngừng. Nhũ thịt no đủ kẹp giữa các ngón tay của cậu.
“Đau quá—-” Vân Du nhăn mày. Chu Tử Ninh đánh vào một bên tai của cô. Cô rõ ràng đối xử với cậu tàn nhẫn như vậy thì cậu làm sao có thể mềm lòng được.
Tai Vân Du bị ù.
“Cầu xin anh đừng như vậy—” Giọng nói của Vân Du mang theo tiếng khóc nức nở.
“Em nợ tôi.” Chu Tử Ninh xé quần lót của cô ra. Giữa đôi chân mảnh khảnh cố khép lại là một khe suối nhỏ, cậu không kiềm được dùng móng tay cạ lên.
“Anh có biết việc anh làm là phạm tội không?” Nước mắt Vân Du lã chã rơi xuống. Kích thích giữa hai chân khiến cô không tự chủ muốn co chân lên nhưng tất cả đều vô ích khi tay chân của cô đang bị trói buộc.
“Ha.” Cậu cười ra tiếng, “Em đã thiến tôi. Chúng ta nên giải quyết món nợ này như thế nào đây?”
“Em thiến anh?” Vân Du nhìn cậu bằng đôi mắt đẫm lệ. Người này bị điên à? Cô từng làm ra loại chuyện như vậy hồi nào?
“Á!” Cảm nhận được cơn đau nhói từ thân dưới, cô hét lên.
Chu Tử Ninh dừng động tác, cười nhạo nói: “Không phải em dùng bàn chải chà cúc tôi à? Thoải mái không?” Cậu tiếp tục cầm bàn chải chà lên mấy lần. Mấy sợi plastic cứng như muốn cắt rách thịt trai. Chúng đâm nông vào miệng huyệt, kéo phần thịt mềm ra. Rất đau, nhưng lại có chút thoải mái.
Chu Tử Ninh vứt bàn chải xuống đất, cởi ra cái quần sớm đã chật ních kia. Côn th*t giương cao không còn vải vóc ràng buộc liền bắn ra ngoài, lắc lư đến mấy lần.
Cậu nghiêng người đè lên cô, quy đ*u cọ xát miệng hoa huy*t không ngừng.
Nhận thức được ý đồ của Chu Tử Ninh, hàng phòng ngự của cô lập tức sụp đổ.
“Em không muốn….không muốn….” Cô chôn mặt vào lòng ngực của cậu, thân thể giãy dụa không yên.
Chu Tử Ninh gỡ bịt mắt của cô xuống, ép buộc cô phải nhìn thẳng vào cậu. Đôi mắt ươn ướt của cô phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của cậu.
“Tôi là Cúc Ú. Em phải bị trừng phạt vì tội đã thiến tôi.” Hơi thở nóng rực của cậu phả vào viền tai của cô.
Đỡ vòng eo nhỏ gầy của cô, cậu từng chút thúc vào thịt non. “Cúc Ú?” Cô chau mày hỏi.
“Ừ.” Thật là một cái tên đáng ghét.
Cô ngơ ngác cúi đầu liền nhìn thấy phần đầu dương v*t đã sớm đi vào cơ thể mình, chỉ còn lại thân gậy hồng nhạt là ở ngoài.
“Không!” Cô hét toáng lên. “Thả tôi ra!” Đồ thần kinh này! Đồ biến thái! Đồ tội phạm cưỡng bức!
“Chết tiệt!” Cậu gắt gao đè eo nhỏ của cô xuống mà xỏ xuyên vào bất chấp. Rất chặt, rất nóng, cảm giác như muốn tan chảy.
“Á!” Bởi vì đau đớn mà cô co quắp cả người.
Tay Chu Tử Ninh vuốt ve mái tóc mượt mà óng ả sau lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành.
“Đi ra ngoài! Anh đi ra ngoài cho tôi!” Cô rơi nước mắt, cổ tay bị siết đến đỏ lằn nhưng cô không cảm thấy đau.
Chu Tử Ninh chậm rãi lau nước mắt cho cô.
“Anh là Cúc Ú. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở thùng rác dưới lầu nhà em, nhận nuôi anh là lúc em đang ở trường. Em đã từng tắm chung với anh ở nhà vệ sinh nữ trường học, ngày đó em mặc quần nhỏ màu hồng. Còn muốn anh nói tiếp nữa không?
“Anh….” Khóe mắt của Vân Du còn hơi ươn ướt. Cô nhìn anh nghi ngờ. Vì sao anh ta biết? Có thật anh ta là Cúc Ú không? Nhưng nếu không phải thì làm sao anh ta có thể biết đến những chi tiết này?
Chu Tử Ninh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô bằng biểu tình phức tạp rồi một hơi thật sâu.
“Em có hiểu cảm giác phải trơ mắt nhìn bác sĩ cắt đi bộ phận quan trọng của chính mình là cảm giác gì không?” Chu Tử Ninh oán hận hỏi.
Vân Du chỉ cảm thấy chính mình đang bị xé toạch từ ngoài vào trong. Gốc rễ nam tính to lớn đâm vào con đường khô khốc như một chiếc dao lạnh buốt đang xuyên thủng cô. Máu tươi từ mông cô chảy xuống thấm ướt ga trải giường.
Trong lòng cô rất rối ren. Nếu như Chu Tử Ninh là Cúc Ú thật thì tội này của cô quá lớn rồi!
Chu Tử Ninh cắn lên bờ vai nõn nà của cô, hàm răng sắc bén găm vào da thịt. Đầu lưỡi mềm mại liếm láp da dẻ yêu kiều của cô. Hành động này vừa có nửa phần thù hận lại vừa có nửa phần yêu thương.
“Xin lỗi anh….” Cô khóc thút thít nói.
“Như vậy chưa đủ! Nếu em muốn thành tâm xin lỗi thì hãy dùng miệng trên lẫn miệng dưới của mình “xin lỗi” anh ở một trăm địa điểm khác nhau đi!” Mới trải qua chuyện này lần đầu nên cậu cũng không thể giữ lâu hơn. Cậu đẩy sâu vào u huyệt, tinh d*ch nóng hổi sền sệt được bắn ra.
“A—-” Bỗng nhiên bị một luồng chất lỏng ấm áp ập vào thân thể làm cô bất ngờ há miệng ra, ngón chân co lại.
Chu Tử Ninh ôm cô thật chặt, cằm đặt trên bả vai của cô. “Em có đồng ý cách chuộc lỗi này không?”
“Làm như vậy sẽ khiến anh cảm thấy tốt hơn à?” “Ừm.”
“Vậy thì anh cứ làm đi.”
————————
Lời tác giả: Ban đầu tính là để nam chính trả thù nữ chính thật ác liệt nhưng mà nô tì thật sự không làm được….