Bạn Trai Tôi Là Mèo – Nam Nguyệt Tích

Chương 19: Nghỉ trưa (H)



Trường học đã bước vào kỳ nghỉ. Ngoại trừ lớp 12 ra thì mọi nơi đều vắng vẻ. Phần lớn học sinh lớp 12 cũng đã được nghỉ, chỉ có những bạn đạt kết quả học tập tốt thì bị nhà trường cưỡng chế tham gia các cuộc thi ban toán lý hóa.

“Tự nhiên thờ thẫn ra vậy cha?” Bạn học cùng bàn Cố Xa lấy cùi chỏ chọt Chu Tử Ninh.

Cậu cau mày hỏi: “Có phải thuốc tránh thai khẩn cấp không tốt cho cơ thể đúng không?”

Cố Xa ôm lấy cổ của cậu, dán vào lỗ tai cậu, nhấp nháy mắt nói: “Mày ngủ với bạn gái rồi à?”

Chu Tử Ninh dọng vào bụng hắn: “Từ khi nào mà mày nói nhảm nhiều vậy.”

Cố Xa ôm bụng, nói một cách khổ sở: “Đúng là không tốt cho cơ thể. Đừng để cô ấy ăn quá nhiều.”

“Ồ. Vậy mày có dùng ba con sói với bạn gái cũ à?”

Cố Xa vội vàng bịt kín miệng cậu, mắng khẽ: “Tao có dùng! Mày bé mồm chút đi.”

“Dùng như thế nào?” Chu Tử Ninh đẩy tay hắn ra, hạ giọng hỏi.

“Mở ra rồi tròng vào. Đừng để không khí lọt vào.” Cố Xa sát lại gần, “Thật ra không phải lúc nào mày cũng cần dùng. Con gái có kỳ an toàn mà, trừ khi kinh nguyệt của bạn gái mày không đều.”

“Ồ.” Chu Tử Ninh hờ hững đáp.

“Mấy cậu đang thì thầm gì vậy?” Lý Y Y bàn trước đột nhiên quay đầu xuống.

“Chuyện bí mật của đàn ông.” Cố Xa làm mặt quỷ.

“Quỷ hẹp hòi.” Lý Y Y xoay đầu lên để cái gáy đối diện với bọn họ. Hình như cô nghe họ đang thảo luận về áo mưa. Chẳng lẽ Chu Tử Ninh có bạn gái?

Thời điểm đến giờ nghỉ trưa, Chu Tử Ninh leo tường ra khỏi trường. Mười phút sau, cậu lại leo tường trở về trường.

“Anh gọi em ra đây làm gì?” Cầu thang của Viện bảo tàng Khoa học và công nghệ rất tối tăm, không gian lại yên tĩnh đến dọa người.

Chu Tử Ninh dùng chìa khóa mở một gian nhà ra rồi đẩy Vân Du vào. Ánh sáng chiếu vào rèm cửa sổ rất yếu ớt, cô miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn ra đây là nhà kho.

“Đây là nhà kho của Viện bảo tàng Khoa học và công nghệ. Chìa khóa này chỉ có một mình anh sở hữu.” Chu Tử Ninh tiến lại gần cô từng bước, đặt tay lên eo cô.

“Một trăm địa điểm. Đây là nơi thứ hai.” Tay cậu luồn vào váy cô. “Đây là trường của anh.” Vân Du đẩy ngực cậu ra.

“Không sao đâu, không ai có thể đến chỗ này.” Ngón tay cậu vê viền quần lót, kéo xuống một bên mắt cá chân của cô.

Cậu cởi bỏ áo đồng phục. Vòng eo săn chắc lộ ra. Chiếc áo sơ mi được phủ lên mặt bàn đầy bụi. Ôm cô đặt lên bàn, cậu dùng tay đẩy đôi chân mảnh khảnh ra.

Đôi mắt long lanh của Vân Du phủ một tầng hơi nước, cô oan ức đến độ muốn khóc lên.

“Anh ức hiếp em gì à?” Chu Tử Ninh bất đắc dĩ hỏi. Vân Du gật gật đầu rồi lại cuống quýt lắc đầu.

“Phục em rồi.” Chu Tử Ninh ngồi xổm xuống, nhấc chân của cô lên rồi ngẩng đầu đưa lưỡi mềm chạm vào âm h*.

Vân Du lập tức trợn tròn hai mắt. Anh ấy đang làm gì vậy?

Đầu lưỡi chen vào tách thịt mềm ra, đẩy qua đẩy lại miệng huyệt đang khép kín. Cảm giác tê dại này như một cơn sóng biển ập vào cô.

“Đừng mà…..” Cô bất an vặn vẹo thân thở.

Hầu kết của Chu Tử Ninh lên xuống một vòng, nuốt xuống hoa dịch trong suốt.

“Đến lúc đó đau chết thì lại trách anh.” Cậu lôi một hộp áo mưa từ trong túi quần ra rồi xé bao bì.

“Chết tiệt!” Loại bao cao su này vừa kéo xuống quy đ*u liền không kéo được nữa. Cậu cắn răng kéo xuống nhưng chỉ cảm thấy bao cao su như ép căng da thịt, đau đến khó chịu. Không lẽ ba con sói mà cũng có kích cỡ khác nhau à?

Chu Tử Ninh chán chường vứt bao cao su xuống mặt đất.

Vân Du ôm lấy cơ thể trẻ trung của chàng trai. Cảm nhận được côn th*t không một trở ngại chia cách, thân mật đến không một kẽ hở đang đâm vào huyệt đạo của cô.

“Nếu em mang thai thì làm sao đây?” Vân Du lo lắng hỏi. Cô không muốn uống thuốc tránh thai một lần nữa đâu.

“Anh mặc áo mưa là theo ý nguyện của em. Nếu có em bé thì kết hôn rồi sinh ra.” Cậu thở khí nóng vào tai cô.

“Bản thân mình vẫn còn là trẻ con mà anh còn muốn—” Những lời nói dang dở của cô bị một nụ hôn chặn lại. Chẳng qua là một đứa thôi mà, cũng đâu phải chuyện nghiêm trọng gì.

Trước sau cậu đều chuyển động nhẹ nhàng, chậm rãi. Cậu để ý đến đôi mày thanh tú của cô từ từ giãn ra, ánh mắt dần dần mơ màng.

“Thích không?” Cậu thăm dò điều chỉnh phương hướng.

Âm thanh rên rỉ nhỏ vụn phát ra từ miệng Vân Du, cả người cô không kiềm được mà run lên. Chu Tử Ninh bị một luồng dịch ấm nóng đột nhiên ập đến, thiếu chút nữa cậu đã bắn tinh.

Hoa dịch màu trắng bị trào ra ngoài tạo thành bọt trắng. Chúng chảy dọc theo mông cô xuống, làm ướt đồng phục học sinh của cậu.

Hóa ra chỗ này là điểm mẫn cảm của cô ấy.

Cậu cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của cô. Sau đó như mưa phong bão táp mà đâm vào chỗ mẫn cảm kia.

Đầu ngón chân xinh xắn cuộn tròn lại, hai tay cô ôm lấy sau lưng cậu, móng tay cắm vào da thịt.

“Á!” Cô ngửa cổ, hét lên.

Chu Tử Ninh che miệng cô lại: “Ngoan nào, chịu đựng một chút.” Cậu thở hổn hển nói. Trên trán rịn đầy mồ hôi, tóc mai màu nâu ướt dính vào bên tai.

Mãi đến khi chuông báo kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, Chu Tử Ninh mới hạ thấp thân thể xuống, xuất dòng tinh d*ch nóng hổi vào nơi sâu kín của cô. Cậu vuốt mái tóc ướt sũng của cô, thành kính hôn lên khóe mắt.

“Anh còn mười phút.” Cậu rút dương v*t ta. Tinh d*ch ấm nóng chảy ra từ hoa huy*t lầy lội của cô.

Cậu rút khăn ướt từ trong túi quần giúp cô dọn dẹp sạch sẽ.

“Không cần tiễn em, anh mau đến lớp đi.” Vân Du đứng trên bậc thang nói. Nếu không tính lần đầu của bọn họ thì cậu đúng là một bạn trai rất dịu dàng.

“Được.” Chu Tử Ninh gật đầu.

Khi Vân Du quay đầu đi thì cậu bất ngờ cúi xuống ôm lấy eo cô, nhanh chóng đáp xuống một nụ hôn.

“Bà xã, em phải nhớ đến anh đó.”

“Được rồi….” Gò má của Vân Du ửng hồng, hoảng loạn đẩy cậu ra rồi một hơi chạy xuống cầu thang.

Khóe miệng của Chu Tử Ninh giương lên cao.

“Chu Tử Ninh, tôi biết hai người vừa rồi đã làm gì đó.” Từ đằng sau vang lên một giọng nữ lạnh lẽo.

————-

Lời tác giả: Xin lỗi mọi người. Gần đây có chuyện không hay xảy ra nên thật tình tôi không có tâm tình viết văn lắm. Tôi sẽ từ từ điều hòa lại.