Lưng Chu Tử Ninh cứng đờ, cậu xoay người lại thì thấy một gương mặt tái nhợt.
Lý Y Y nhìn gương mặt của cậu chằm chằm. Cô không thể nhìn ra trên gương mặt ấy có gì là kinh hoàng hay hối hận cả.
“Cậu muốn làm gì?” Chu Tử Ninh hỏi ngược lại.
“Chia tay với cô ta và làm bạn trai của tôi. Nếu không thì tôi sẽ nói ra chuyện ngày hôm nay.” Lý Y Y oán hận đối mắt với cậu. Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì thù hận mà trở nên vặn vẹo.
“Dựa vào cái gì?” Chu Tử Ninh nhún vai, bỏ đi không một cái quay đầu.
Lý Y Y vội vàng đuổi theo, đè thấp âm lượng đủ cho mình cậu có thể nghe thấy: “Tôi nhặt được bao cao su của cậu. Món nợ này cậu đừng hòng quỵt tôi.”
Chu Tử Ninh dừng bước, lạnh lẽo đáp: “Cậu làm cho tôi thật buồn nôn.”
Không để ý đến Lý Y Y đang tức giận, cậu tiếp tục nói: “Cậu có thể nói thoải mái. Để xem người ngoài tin cậu hay là tin tôi.” Không có gì có thể chứng minh chuyện cậu làm. Huống hồ cậu có thể bị một cái bao cao su rỗng uy hiếp sao? Còn chưa biết được ai chết vào tay ai.
“Cậu sẽ phải hối hận.” Lý Y Y ở đằng sau cậu hét lên.
Buổi học chiều hôm đó, Lý Y Y không đến. Ngồi trên lớp được nửa tiết thì Chu Tử Ninh bị thầy hiệu trưởng gọi ra ngoài.
“Em có biết vì sao tôi gọi em ra đây không?”
Chu Tử Ninh mờ mịt lắc đâu. Chẳng lẽ chuyện cậu ở cùng với Vân Du ở Viện bảo tàng Khoa học và công nghệ bị phát hiện rồi sao?
“Buổi trưa này em đã đi đâu vậy?”
“Viện bảo tàng Khoa học và công nghệ.” Chu Tử Ninh nhìn sắc mặt lần đầu nghiêm trọng của thầy Hiệu trưởng, trái tim cậu thắt lại.
“Với ai.” “Chị của em.”
Hiệu trưởng có chút ngạc nhiên: “Không phải em đã gặp Lý Y Y vào buổi trưa à?”
“Em có gặp. Có chuyện gì vậy thầy?” Chu Tử Ninh nhíu mày. Thầy Hiệu trưởng dương như không quan tâm đến Vân Du. Vậy thì Lý Y Y đã nói gì? “Em kể sơ lại diễn biến cho tôi đi.”
“Buổi trưa em gặp chị của mình. Lúc đưa chị ấy đi thì bị Lý Y Y bắt gặp được. Bạn ấy tưởng chị em là bạn gái của em liền sinh sự, nhưng em không quan tâm.”
“Vì sao tưởng chị em là bạn gái thì đi sinh sự với em?”
Chu Tử Ninh ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm khiến Hiệu trưởng lạnh cả sống lưng.
“Em không biết bạn ấy nghĩ gì.”
Hiệu trưởng sờ gáy, nhỏ giọng nói: “Em có biết Lý Y Y tố cáo em cưỡng hi*p bạn ấy không.”
“cưỡng hi*p?” Chu Tử Ninh không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy cực kỳ tức giận.
“Con bé nói là trong tay nó có bao cao su đã dùng qua của em. Em có thể giải thích một chút được không?”
“Không sai, đó là của em.”
“Em—-” Sắc mặt Hiệu trưởng hơi thay đổi. “Là dùng với chị của em.”
Mặt Hiệu trưởng càng đen hơn.
“Chị em chỉ dạy em sử dụng bao cao su như thế nào thôi. Dạy xong thì vứt vào thùng rác. Em không biết vì sao Lý Y Y lại nhặt được.”
Hiệu trưởng nghi ngờ nhìn cậu.
“Cha mẹ không ở với em thì chị em đương nhiên phải dạy cho em những chuyện này. Nếu em trở về Mỹ thì sớm đã được học giáo dục giới tính rồi.” Cậu trả lời vô cùng đường đường chính chính.
Sự tình vu cáo cuối cùng kết thúc bằng việc Lý Y Y chuyển trường.
Vân Du ngồi đối diện Chu Tử Ninh, cô uống một hớp trà sữa lớn, vừa cúi người vừa cười trên sự đau khổ của người khác: “Cái này gọi là báo ứng, anh biết không? Cho anh dám trả thù em! Đúng là ác giả ác báo!”
“Nhìn em vui kìa.” Chu Tử Ninh cởi bỏ cà vạt đồng phục của mình, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Hô hấp của Vân Du ngưng trệ.
Chu Tử Ninh đặt trà sữa xuống, lôi cô ra ngoài.
“Ui, ui, anh làm gì thế? Em còn chưa uống xong trà sữa đấy!”
“Nhìn em vui như vậy, anh phải để em ở dưới thân anh khóc chứ.” Chu Tử Ninh kéo cô đến một khách sạn năm sao cách đó không xa.
“Xin vui lòng xuất trình chứng minh thư.” Nữ tiếp tân mỉm cười nói. Chu Tử Ninh móc hộ chiếu từ trong cặp đưa ra.
Nữ tiếp tân lật mấy lần, mỉm cười trả về: “Thật xin lỗi, vì quý khách chưa tròn 16 tuổi nên chúng tôi không thể làm thủ tục đăng ký phòng được ạ.” Chu Tử Ninh mặt mũi tối sầm ra khỏi khách sạn.
“Hahaha, anh thấy em có nói sai không?” Vân Du khoác tay cậu. Cậu nhìn cô bất ngờ.
“Anh làm sao vậy?” Vân Du khó hiểu sờ sờ gò má của mình. “Em không hận anh à?” Cậu chỉ vào cánh tay của mình.
Vân Du hít sâu một hơi: “Em đã suy nghĩ rồi, làm em gây tổn thương cho anh trước nên xem như là đôi bên hòa nhau đi.”
Chu Tử Ninh vuốt mái tóc đen mềm mại của cô, lòng cậu có chút ngỡ ngàng. Nếu nói không hận thì đó chính là nói dối. Nếu nói hận thì cậu căn bản không nhìn nổi việc để cô khó chịu.
“Đưa anh về nhà đi.” Cậu cúi người xuống, nói lời mê hoặc ở tai cô.