Vừa mới mở cửa Chu Tử Ninh đã đẩy cô vào phòng ngủ. Dường như anh rất quen thuộc với căn nhà này, biết từ nơi để giày đến cách bài trí những vật dụng gia đình. Đúng vậy, bản thân anh chính là Cúc Ú, sao có thể không biết nơi đây được.
Anh ôm ngang cô nâng lên cao rồi nhẹ nhàng quẳng xuống giường. Vân Du ngã sóng soài, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì chiếc quần lót nhỏ màu hồng đã bị tuột xuống. Anh cời bộ đồng phục thật nhanh, cơ bụng ở phần eo cân xứng rõ nét, Vân Du nhìn mà hai gò má không kiềm chế được ửng đỏ.
“Bà xã, rốt cuộc anh cũng mua áo mưa đúng được rồi, trên thị trường không có kích cỡ của anh nên chỉ có thể tìm đến công xưởng để đặt làm.” Anh ôm cô thổi khí nóng vào sau tai, đôi mắt sáng lấp lánh như đang van lơn được thưởng.
Thấy Vân Du không nói gì, vẻ mặt anh ảm đạm dần. “Bà xã, lần trước anh cho em liếm có dễ chịu không?”
Cả khuôn mặt của Vân Du như thiêu đốt, làm sao có thể hỏi thắng thừng như vậy chứ?
“Lần này để cho ông xã liếm nhé?” Anh lay tay cô như chú chó con Bắc Kinh ngoe nguẩy đuôi.
“Không được!” Vân Du quay mặt sang chỗ khác.
“Một trăm địa điểm.” Con ngươi Chu Tử Ninh tối lại, lời nói như bật ra từ kẽ răng.
“Được, em đồng ý.” Vân Du như bị dẫm phải đuôi, đành phải cuống quýt đồng ý.
“Ngoan lắm.” Anh kéo cổ Vân Du lại mạnh mẽ hôn lên.
Anh giật chiếc quần lót boxer của mình xuống, ngã nằm lên thân trên thiếu nữ. Khuỷu tay anh chống trên mặt giường, hai tay vuốt ve cặp đùi mịn màng. Anh cúi đầu xuống, đầu lưỡi trơn ướt tách thịt mềm giữa hai chân cô gái ra, đảo một vòng quanh hạt châu ẩn nấp bên trong.
Vân Du chỉ cảm thấy trước mắt vừa tối sầm lại thì miệng cô đã bị gậy th*t cứng rắn kịch liệt đâm vào. Quy đ*u chọc vào tận cổ họng nhưng nửa phần
thân gậy vẫn còn bên ngoài. Cảm giác tồn tại của vật lạ trong miệng cùng với sự ấm nóng ở thân dưới thật mãnh liệt! Cô vừa bị ngậm gậy th*t lại vừa cong người lên cọ xát vào thân thể trần trụi trẻ trung của chàng trai, không tiếng động mời chào anh chiếm thành đoạt đất.
“Bà xã… Em ướt quá…” Giọng nói vụn vặt rời rạc của thiếu niên truyền đến.
Mặt Vân Du cọ xát đỏ cả lên nhưng cơ thể lại không tự chủ nghênh đón anh.
“Bà xã, đây đâu phải ngậm kẹo que.” Chu Tử Ninh chống người đậy, ngẩng đầu tiếp tục rút ra chọc vào. Nước bọt lóng lánh theo thân gậy chảy ra ngoài.
Cô thật sự không hiểu nổi… Hình như cái gì anh ấy cũng hiểu cả…
Khi quai hàm cô đã mỏi nhừ, Chu Tử Ninh mới rút ra, anh thuận tay xé toạc bộ đồ. Anh nâng chiếc cằm nhọn của cô lên rồi hôn xuống thật sâu, thân dưới cũng không kịp chờ đâm xuyên cô. Dù đã được một lượng lớn hoa dịch bôi trơn nhưng khi anh tiến vào vẫn bị một lực cản rất mạnh. Chặt quá, cô giống y như xử nữ khiến anh thoải mái đến nỗi mê muội.
Hai chân Vân Du kẹp lấy vòng eo thon gầy của chàng trai, thân thể gầy yếu co rúm theo tốc độ không ngừng nhấp nhô của anh. Hóa ra làm tình có thể hạnh phúc đến vậy, mỗi lỗ chân lông trên người cô đều vui sướng!
Chu Tử Ninh tăng nhanh tốc độ, túi tinh nhanh chóng va đập cánh hoa của người con gái làm phát ra những âm thanh êm tai. Lúc sắp cao trào, bắp chân anh căng cứng, hô hấp càng thêm nặng nề.
Trong đầu Vân Du đã tràn ngập đèn hoa rực rỡ sáng lạn chói mắt. “Ầm…” Dường như trong đầu có gì đó nổ tung.
Vân Du ngơ ngác nhìn đôi tay đầy lông của mình. “Khốn kiếp!!!!!!!!!!!!!”
Cô nghe thấy một giọng nói cực kì bi thảm thét lên.
Vân Du ngẩng đầu thì thấy mình đã mất tích từ lâu, cô đã biến thành mèo giống Cúc Ú mập mạp. Còn Cúc Ú thì đang nằm bên cạnh nhìn cô bằng một ánh mắt dỗi hờn.
“Vân Du, ciu của ông đây không thể dùng nữa rồi!!!!! Anh hận em!!!!”